Chương 34: Trở lại

Giọng Bạch Nghiên Lương không nặng nề, nhưng lại như con dao sắc bén đâm thẳng vào tim của Đinh Bằng.

Cho dù hắn ta có khuôn mặt của Đinh Lỗi, mặc quần áo của Đinh Lỗi, sử dụng danh tính của Đinh Lỗi, tận hưởng sự giàu có của Đinh Lỗi, nhưng ... hắn ta mãi mãi không phải là Đinh Lỗi.

Hắn chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chỡ cứ ba ngày lại bị bắt vào đồn cảnh sát một lần.

Bạch Nghiên Lương buông tóc hắn ra, nhìn đi chỗ khác.

Két sắt vẫn đang mở.

Anh tiến lại gần vài bước, sau khi đến gần két sắt, anh nhận ra thứ bên trong là một miếng ngọc Như Ý.

Hình dạng của miếng ngọc Như ý này giống như một cái móc câu có cán dài, đầu lưỡi câu phẳng như lá sò, toàn thân mượt mà trắng tinh.

Nhưng... nhìn kỹ lại, Bạch Nghiên Lương phát hiện ra một đường màu đỏ mảnh nhạt kỳ lạ phía giữa miếng ngọc Như Ý màu trắng này.

"Chỉ vì nó?"

Bạch Nghiên Lương quay sang nhìn Đinh Bằng.

Người đàn ông này nãy đến giờ vẫn im lặng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi nghe thấy giọng của Bạch Nghiên Lương, hắn ta hơi ngẩng đầu lên, giọng nói khô khốc khàn khàn: "Mày có biết ... tại sao nơi này được gọi là khách sạn Như Ý không?"

Bạch Nghiên Lương chỉ im lặng.

Đinh Bằng nặn ra nụ cười mỉa mai: “Đây là thứ quý giá nhất trong khách sạn này, là bảo vật gia truyền của gia đình Lý Ngọc Hoa.”

Thấy Bạch Nghiên Lương vẫn không nói gì, thậm chí không nhìn vào mảnh ngọc bội, Đinh Bằng lúc này mới chính thức nhìn thẳng vào Bạch Nghiên Lương:

"Mày khác với tao."

"Tiểu Xảo, là tao hại cô ấy ..." Trên khuôn mặt của Đinh Bằng xuất hiện tia thống khổ, sự đau đớn này khác hắn với cảm xúc bị dao găm đâm vào lòng bàn tay như vừa rồi.

“Tao trộm bảo vật của Lý gia, thả ra một con quái vật…” Đinh Bằng lấy tay trái che mặt, thanh âm run rấy.

Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng lên tiếng, anh nhìn vào miếng ngọc như ý rồi hỏi: “Nó đã gϊếŧ Tiểu Xảo?”

Đinh Bằng gật đầu, với vẻ mặt hối hận xen lẫn sợ hãi.

"Sau khi lấy được đồ, tao đã đưa chúng cho Tiểu Xảo để cất giữ, nhưng ... kể từ lúc đó, Tiểu Xảo bắt đầu gặp ác mộng.”

Qua lời kể của Đinh Bằng, Bạch Nghiên Lương cũng rõ ràng một chuyện, vì sao Trương Xảo lại nằm dưới giường phòng 405.

"Ban đầu, nó chỉ có thể mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ của Tiểu Xảo, nhưng sau đó ... hình ảnh của nó ngày càng rõ ràng, và khoảng cách với Tiểu Xảo cũng ngày càng gần ..."

Tiểu Xảo rất sợ hãi. Nhưng lúc đó... tao cứ nghĩ do nội tâm Tiểu Xảo quá áy náy nên mới sinh ra ảo giác, tao không để bụng cho đến khi... nó thoát ra khỏi giấc mơ của Tiểu Xảo, rồi xuất hiện ngay trước mặt cả hai người bọn tao.

Đinh Bằng run như cầy sấy, da đầu hắn tê dại khi nghĩ đến con quái vật đó, nỗi sợ hãi khiến hắn ta không khống chế nổi thân thể.

"Ngay khi nó xuất hiện, nó đã đi về phía Tiểu Xảo. Tiểu Xảo sợ hãi chạy ra khỏi phòng. Tao... tao cũng sợ chết khϊếp, vì vậy đã nhanh chóng ôm miếng ngọc trong tay rồi chạy đi... Đến khi lấy hết can đảm quay lại, Tiểu Xảo đã chết rồi. Chết dưới gầm giường trong Phòng 405."

Bạch Nghiên Lương nhìn Đinh Bằng thống khổ dưới đất, lần đầu tiên trong đôi mắt hiện lên tia châm chọc rõ ràng.

Đau khổ, hối hận cùng sự tiếc nuối của người trước mặt, không phải dành cho Trương Xảo đã chết, mà là cho chính bản thân hắn.

Sự ích kỷ và hèn hạ đã khắc sâu vào tận xương tủy, qua lời nói có thể thấy được, vào thời khắc sinh tử, điều hắn ta nghĩ đến cũng chỉ là ôm lấy ngọc bội rồi chạy trốn thôi?

Bạch Nghiên Lương cũng lười nhìn tên máu lạnh này.

Anh quay lại và cầm miếng ngọc lên, khi miếng ngọc chạm vào tay, Bạch Nghiên Lương không khỏi rùng mình.

Ngọc Như Ý này căn bản không có hơi ấm của ngọc, mà là lạnh như băng, giống như... mới từ trong cổ mộ ngàn năm đào ra...

"Mày... mày đi đâu vậy?"

Nghe thấy động tĩnh của Bạch Nghiên Lương, Đinh Bằng vội vàng ngẩng đầu lên hỏi.

Tuy nhiên, mặc dù đang hỏi Bạch Nghiên Lương, nhưng đôi mắt lại vô thức dán chặt vào miếng ngọc Như Ý, thứ đang được Bạch Nghiên Lương cầm trong tay.

Bạch Nghiên Lương dừng bước, quay đầu liếc nhìn hắn ta, không nói gì nữa, chỉ đóng cửa văn phòng lại.

Anh không quan tâm đến việc giải cứu hay rao giảng đạo lý cho một con thú mất trí.

Chỉ có duy nhất một điều anh cần làm bây giờ...

Đó là nhốt lại tất cả những gì... đã được giải phóng...

...

Sắc trời đã muộn.

Lí Duyệt Quân mang theo cảnh sát lên đường, bây giờ đã gần tới nơi, dù sao người phụ nữ này vẫn không định nghe Bạch Nghiên Lương nói.

Khương Lê và Hứa Trí An trốn trên mái nhà, phía bên kia là ba bể nước san sát nhau, hai cái xác đang thối rữa trong hai bể nước.

Hứa Trí An không lo lắng về cánh tay bị gãy của mình, chỉ cần có thể trở về Vô Kỵ, dù chỉ còn một hơi thở thì cũng sẽ được cứu sống.

Hắn chỉ lo lắng không biết nhiệm vụ lần này thành công hay thất bại.

Còn Khương Lê thì dựa vào tường không nói lời nào, yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao quen thuộc, không biết đang suy nghĩ gì.

Đêm càng ngày càng tối, hơi thở lành lạnh lượn lờ trên khách sạn Như Ý, giống như xác chết thối rữa chảy ra dòng máu hôi thối đặc sệt.

"Đinh..."

Thang máy dừng ở lầu bốn.

Một người đàn ông bước ra.

Bạch Nghiên Lương nhìn nơi trước mặt đã thay đổi đến mức không thể nhận ra, nhưng cũng không quá bối rối.

Tuy nhiên, mặc dù đoán được tầng thứ tư hiện tại sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn không ngờ nó đã trở thành như thế này.

Những vệt nước loang khắp nơi trông như máu đông dưới ánh sáng mờ ảo.

Hành lang lẽ ra là màu trắng được bao phủ bởi dấu vết của sự mục nát và dơ bẩn.

Thoạt nhìn, có vẻ như nó đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.

Bạch Nghiên Lương bước trên nền đất ẩm ướt, cảm thấy những vết nước này quá dính.

Nhìn xuống, vũng nước đã biến thành những khuôn mặt xa lạ đẫm máu.

Một bầu không khí bất an và đáng sợ bao trùm bốn phía, tường và sàn nhà dường như bị da sống mưng mủ, tỏa ra mùi kinh tởm thoang thoảng.

Phòng 406, ngay phía trước, cửa đã mở.

Bạch Nghiên Lương nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng quái đản trước mặt, cầm ngọc Như Ý trong tay đi thẳng về phía trước.

Nhưng mà, vào lúc này, một giọt nước lặng lẽ rơi xuống đầu Bạch Nghiên Lương!

Bạch Nghiên Lương nhìn lên, trái tim bình tĩnh của anh khẽ dao động.

Bởi vì... một người phụ nữ nhợt nhạt, sưng húp, không có đồng tử đang nằm trên trần nhà, toàn thân ướt sũng, nhìn chằm chằm vào anh một cách ác ý!

Cùng lúc đó, trước mặt anh, tại cầu thang tối tăm, một bóng người cũng chậm rãi xuất hiện.

Và với sự xuất hiện của bóng dáng đó, ánh mắt Bạch Nghiên Lương bỗng lộ ra sự kinh ngạc, thậm chí là vui mừng!

Đó là một người đàn ông rất chững chạc trong bộ vest phẳng phiu, ngoại hình giống anh đến bảy phần, lúc này đang mỉm cười rất tươi...

Anh à... Vẻ hoài niệm vụt qua trong mắt Bạch Nghiên Lương, rồi biến mất rất nhanh.

Lấy lại bình tĩnh, anh hoàn toàn phớt lờ nữ quỷ trên đầu cùng người đàn ông trước mặt.

Tiếp tục đi về phía phòng 406.

Con ngươi độc ác nằm trên trần nhà di chuyển theo chuyển động của người đàn ông, nụ cười của trước mặt cũng dần trở nên kỳ lạ.

Nhưng... Bạch Nghiên Lương khá chắc chắn, hai con quỷ này hoàn toàn không thể hại người.

Bởi vì hung thủ thật sự có thể gϊếŧ người... là nó!

Bạch Nghiên Lương dừng lại, đứng trước cửa phòng 406, nhìn vào bên trong.

Ở đó... một khối bóng đen hình người vặn vẹo đang lan rộng trong bóng tối.

Giống như một con rắn không xương, nó đi về phía Bạch Nghiên Lương theo một cách quỷ dị.

Tay chân mảnh khảnh và vặn vẹo nhô ra cùng hơi thở lạnh lẽo đáng sợ bốc lên từ đằng sau khiến Bạch Nghiên Lương có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nó ... đó là cái chết.

Nhưng... chuyện này xảy ra càng làm anh tự tin hơn.

"Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng nơi này ... không phải thế giới của ngươi."

Bạch Nghiên Lương nâng ngọc Như Ý lên, vứt nó vào sâu trong phòng 406!

Ở đó... một khối bóng tối vặn vẹo đang hình thành.

Khi ngọc Như Ý chạm vào bóng tối, một sự thay đổi đột ngột xảy ra!

Con quái vật méo mó này như bị thứ gì đó hút vào, nhanh chóng rút lại, không chỉ nó mà cả nữ quỷ trên trần nhà và cả Bạch Yên Nhân trước hành lang đều bị hút vào!

Tuy nhiên, Bạch Nghiên Lương lại không cảm thấy được lực hút dó!

Hắn bình tĩnh nhìn nhìn miếng ngọc Như Ý dưới đất, nó đang phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt, điên cuồng hấp thu những thứ kỳ dị xung quanh. Và sau mấy hơi thở, tất cả điều bất thường đều biến mất!

Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng thở ra một hơi, dựa vào cửa, từ trong tai lấy ra hai cái bịt tai.

Thành công!

Hắn đã đánh cược! Lần này, hắn cược đúng!

Đinh Lỗi, Lý Ngọc Hoa, Trương Xảo, sở dĩ họ đều có thể trở thành quỷ, chắc chắn không phải điều ngẫu nhiên.

Họ bị ảnh hưởng bởi thứ trong ngọc Như Ý, nhưng họ không có khả năng gϊếŧ người.

Và kẻ thực sự có thể gϊếŧ người là con quái vật màu đen xoắn đó!

Thứ môi giới mà nó cần để sát hại nạn nhân là... âm thanh.

Nói chính xác hơn, là âm thanh của nước.

Bạch Nghiên Lương vừa mới thở phào nhẹ nhõm đột nhiên giật mình, một màn sương màu đỏ như máu đột nhiên từ trên đỉnh đầu bốc lên, cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến mất!

Bạch Nghiên Lương nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ quái trước mặt với đôi mắt lấp lánh, chỉ muốn đưa tay chạm vào những cánh cửa đen trắng xung quanh mình.

Thế giới vỡ thành từng mảnh như một tấm gương!

Hàng loạt bóng người dần hiện ra trước mặt hắn.

Hắn đã trở lại!