Chương 12: Không phải vờ ngầu, mà thật sự ngầu

Diêu Lan Hạ nhìn chằm chằm Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân, nụ cười nơi khóe môi có chút chua xót, chưa bị người khác nhìn ra thì đã được thay thế bằng vẻ lạnh nhạt.

Lưu Nguyên Huyên lấy một ly rượu trên khay từ chỗ người phục vụ, đứng cách Diêu Lan Hạ một khoảng cách gần, quan sát phản ứng của cô.

Thấy chồng mình ôm ấp thân mật một người phụ nữ khác, vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh đứng nhìn, Lưu Nguyên Huyên rất kinh ngạc, cũng rất khó hiểu.

Nhưng mà, sự khó hiểu của Lưu Nguyên Huyên chỉ kéo dài trong vài giây, lúc ngước mắt lên một lần nữa, Diêu Lan Hạ đã đi về phía Lưu Nguyên Hào rồi!

Lưu Nguyên Huyên đặt bàn tay lên giá thức ăn, ngón tay thon dài tự nhiên rũ xuống, tay còn lại cầm ly rượu, tư thế lười biếng mà quý phái.

Cập nhật sớm nhất tại.

Anh rất muốn biết, Diêu Lan Hạ sẽ có phản ứng như thế nào.

Diêu Lan Hạ cảm thấy vết thương ở đầu gối lại bị rách ra nữa rồi, cơn đau nơi trái tim xuyên thấu đến cả chân, rồi cả nửa người, đau đến mức cô chỉ muốn bóp chết Mai Khánh Vân, và cả Lưu Nguyên Hào!

Đôi nam nữ chính bị mọi người vây quanh không hề chú ý đến sự xuất hiện của Diêu Lan Hạ, các vị khách cũng không biết ai mới là người vợ danh chính ngôn thuận của Lưu Nguyên Hào, khi Diêu Lan Hạ bước đến bên ngoài đám người, sát khí của cô chợt tan đi.

Cô không muốn vạch trần gian tình của Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân trước mặt mọi người, cô muốn khiến đêm nay trở nên càng thú vị hơn.

Lưu Nguyên Huyên trơ mắt nhìn Diêu Lan Hạ bước ra khỏi đám người!

Có ý gì đây?

Trong đám hỗn loạn, bóng dáng Diêu Lan Hạ lướt qua, một lúc sau đã biến mất nơi góc quanh.

Nhưng mà, Lưu Nguyên Hào bị mọi người vây quanh, đôi mắt híp lại thành một độ cong nguy hiểm, dáng người quen thuộc ban nãy, sao càng nhìn càng thấy quen mắt vậy chứ?

Lúc nhìn lại một lần nữa, đã không còn thấy đâu nữa.

Diêu Lan Hạ xuyên qua đám đông náo nhiệt, đứng sau một cây cột La Mã lớn hít một hơi thật sâu, vén tà váy lên, băng quấn ở trên đầu gối đã bị máu nhuộm đỏ, quả nhiên là tình hình tệ đi rồi.

Hai bên hành lang thỉnh thoảng lại có người phục vụ qua lại, Diêu Lan Hạ cúi đầu nhanh chóng bước đến chỗ thang bộ, tránh camera giám sát, rồi bước xuống tầng hầm một.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì chính là ở đây.

Quả nhiên, đôi môi Diêu Lan Hạ khẽ nhếch lên.

“Aaa!”

Đại sảnh rực rỡ ban nãy đột nhiên trở nên tối thui! Mọi thiết bị chiếu sáng đều bị ngưng trệ!

“Lách cách!”

“Uỵch!”

Tiếng ly rượu vỡ. Tiếng lật bàn, tiếng của những vị khách, và cả tiếng hét xuyên thấu khắp phòng của phụ nữ!

“Mọi người đừng hoảng loạn, chỉ là cúp điện mà thôi! Mọi người đứng yên tại chỗ đừng di chuyển! Đợi nhân viên công tác đến sửa điện!”

“Đừng hoảng loạn! Đừng hoảng loạn!”

“Mọi người đứng yên tại chỗ đừng di chuyển, chỉ là đường điện tạm thời bị cắt mà thôi!”

Nhân viên của khu giải trí MBK lên tiếng xoa dịu những vị khách đang có mặt, nhưng tình hình đã hỗn loạn rồi, hàng trăm vị khách trong đại sảnh nhốn nháo, lên tiếng mắng chửi nhau!

Vị khách lấy điện thoại ra soi một góc nhỏ trước mặt, sàn nhà màu trắng đã được tráng bằng những lớp rượu với đủ màu sắc, những mảnh vỡ ly rượu bị khách làm rơi cũng trải đầy sàn nhà.

“Anh Hào! Anh Hào!”

Nhân lúc hỗn loạn, Mai Khánh Vân ôm chặt cổ Lưu Nguyên Hào, ánh mắt sắc bén của Lưu Nguyên Hào khẽ chau lại trong bóng tối, bàn tay to lớn bình tĩnh cầm cổ tay mảnh khảnh của Mai Khánh Vân kéo ra: “Tôi đi xem xét tình hình.”

Mai Khánh Vân chắc là không thể ngờ vào lúc này Lưu Nguyên Hào lại bỏ cô ta lại, vừa tủi thân vừa tức giận: “Anh Hào, em sợ…”

Lưu Nguyên Hào cau mày: “Sợ thì lập tức ra ngoài.”

“Em…”

Cô ta vừa nói được một chữ, bóng dáng cao lớn của Lưu Nguyên Hào đã biến mất khỏi nơi được chiếc điện thoại kia chiếu sáng.

Đôi mắt như chim ưng càng lúc càng tối đi, trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng quen thuộc ban nãy, chẳng lẽ thật sự là cô sao?

Đôi môi Lưu Nguyên Huyên khẽ nhếch lên vào giây phút bị cúp điện, anh còn tưởng rằng Diêu Lan Hạ bỏ cuộc giữa chừng, định ấm ức chịu đựng chứ, không ngờ, chiêu lớn của cô còn ở phía sau.

Bác sĩ Diêu, cô ngầu lắm!

Nhân lúc hỗn loạn, bóng dáng của Lưu Nguyên Huyên nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, đi thẳng về phía tầng hầm một.

Diêu Lan Hạ không ở ngoài phòng kiểm soát điện, trong phòng đó đã bị những nhân viên sửa chữa chiếm đóng rồi.

“Đường dây bị cắt đứt rồi, nối lại có hơi khó.”

“Có khó hơn nữa cũng phải mau chóng sửa! Các vị khách đêm nay không phú cũng quý, không đắc tội nổi.”

“Được được được, chúng tôi sẽ cố gắng, cố gắng.”

Nghe thấy giọng nói của nhân viên sửa chữa, nụ cười của Lưu Nguyên Huyên càng trở nên đắc ý hơn, ồ, chị dâu làm việc cũng đến nơi đến chốn thật.

Lưu Nguyên Hào đi ra khỏi cửa kính xoay của tòa nhà chính, tìm kiếm bóng dáng “tội phạm” bốn phía, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao của anh như có thể chém đôi người ta bất cứ lúc nào!

Bãi đỗ xe bên ngoài.

Diêu Lan Hạ đứng trước chiếc xe Rolls Royce màu đen của Lưu Nguyên Hào, khoanh tay dựa vào đầu xe, lấy son môi từ trong túi xách ra, chậm rãi mở nó ra, rồi cẩn thận vẽ từng nét bút lên kính chắn gió…

Lưu Nguyên Hào, anh làm tốt thật đấy, lại dám công khai đưa ả tiện nhân Mai Khánh Vân kia đến buổi tiệc rồi?

Diêu Lan Hạ cảm thấy có một sự tức giận và đau đớn không nói thành lời trong lòng, cảnh tượng Mai Khánh Vân ở trong lòng Lưu Nguyên Hào liên tục hiện ra trước mắt cô, từng cảnh tượng như một lưỡi dao, cắt đi trái tim cô.

Không chỉ đau đớn, còn có một sự tủi thân không thể nói rõ.

Cô mới là vợ của anh! Vợ!

“Bốp Bốp!”

Mấy tiếng vỗ tay không lớn không nhỏ đã kéo tầm mắt của Diêu Lan Hạ khỏi những nét chữ màu đỏ kia, cô từ từ nhìn lên, thấy Lưu Nguyên Huyên đang dựa vào cửa sổ vỗ tay với cô.

“Chị dâu, đúng là nữ trung hào kiệt nhỉ, bái phục, bái phục.” Lưu Nguyên Huyên ung dung nhếch miệng, trên gương mặt đẹp trai, trẻ tuổi là vẻ bất cần của những công tử giàu có.

Diêu Lan Hạ lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Có thể tìm ra tôi, cậu cũng không kém.”

Lưu Nguyên Huyên nhìn vào tấm kính chắn gió bị cô phá hỏng, đọc từng chữ một: “Birdman, trả tiền mồ hôi nước mắt cho tôi… Haha! Chị dâu, chị… viết gì thế?”

Lưu Nguyên Huyên ném son xuống, lau lòng bàn tay vốn không dính bẩn, khinh miệt nói: “Làm sao? Viết không hay sao?”

Lưu Nguyên Huyên lắc đầu: “Không hay, không có sức uy hϊếp, không đạt được hiệu quả trả thù.”

“Ồ? Xem ra cậu hiểu rất rõ nhỉ.” Lưu Nguyên Huyên khoanh tay, vừa nghiêm túc lại ung dung nhìn anh: “Nói như vậy, cậu biết viết sao?”

Lưu Nguyên Huyên nhặt thỏi son dưới đất lên, kẹp giữa hai ngón tay: “Cái này à, biết viết hay không không quan trọng, biết vẽ là được.”

Sau đó, Diêu Lan Hạ không nói lời nào nhìn Lưu Nguyên Huyên vẽ một cái đầu lâu phía sau chữ…

“Đây là cái mà cậu nói là biết vẽ đấy à? Trẻ con!”

Lưu Nguyên Huyên ném son xuống, rồi giải thích: “Đây là tôi muốn để toàn bức tranh có vẻ hài hòa!”

Ai để ý cậu chứ?

Diêu Lan Hạ quay người muốn rời đi, vừa quay người lại, đã thấy Lưu Nguyên Hào đút một tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, và cả Lưu Nguyên Huyên bên cạnh cô!

Không khí, lập tức đóng băng lại!

Lạnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng vụn của đá.

Giây phút Lưu Nguyên Huyên quay đầu lại cũng nhìn thấy ánh mắt của anh trai, trong lòng thầm kêu một tiếng, thảm rồi, bị bắt tại trận rồi.

Diêu Lan Hạ không chút áy náy, cũng không hề yếu đuối, cô dũng cảm đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Nguyên Hào, trong lòng thầm cười lạnh, ban nãy lúc còn ở cùng Mai Khánh Vân, ánh mắt có thể ấm áp đến vậy, đối diện với cô lại là sự lạnh nhạt không hề có độ ấm, Lưu Nguyên Hào, anh phân biệt đối xử thật đấy.

“Anh cả, trùng hợp quá.” Lưu Nguyên Huyên chủ động chào hỏi, định dời sự chú ý của anh trai đi, vì ánh mắt mà anh nhìn Lưu Nguyên Huyên, như đã chuẩn bị xong để xé nát cô ra rồi.

Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn Lưu Nguyên Huyên: “Về nhà!”

Lưu Nguyên Huyên sợ hãi: “Anh cả…”

“Về nhà!”

Diêu Lan Hạ thấp giọng nhắc nhở Lưu Nguyên Huyên: “Anh cậu bảo cậu về nhà, cậu còn không về?”

Lưu Nguyên Huyên thấp giọng đáp: “Tôi đi rồi chị phải làm sao? Hôm nay anh cả muốn bóp chết chị đó.”

Diêu Lan Hạ cười lạnh: “Anh ta muốn bóp chết tôi, thì sẽ không đợi đến ngày hôm nay đâu.”

Hai người cúi đầu thì thầm, ngọn lửa giận phun trào trong l*иg ngực Lưu Nguyên Hào không thể khống chế được, anh chỉ tay: “Lưu Nguyên Huyên, anh bảo em về nhà.”

Khí thế trên người Lưu Nguyên Hào quá mạnh, Lưu Nguyên Huyên cũng không dám làm trái, anh nuốt nước miếng, bị anh trai dọa sợ không ít: “Em… về ngay đây.”

Lưu Nguyên Huyên cắn răng, muốn nói thay Diêu Lan Hạ vài câu, cuộc chiến dữ dội giữa Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào đang diễn ra giữa bốn mắt, anh nói thêm một chữ cũng có thể bị coi là bia đỡ đạn.

Lưu Nguyên Huyên thức thời rút khỏi khu vực chiến đấu.

Diêu Lan Hạ khẽ ngẩng đầu lên, để đảm bảo cô có thể thấy rõ được sự thay đổi trong mắt Lưu Nguyên Hào.

Ánh mắt đầy tức giận, lạnh lẽo, sát khí.

“Cô to gan thật đấy.” Lời nói của anh sắc bén như dao, từng chữ được chậm rãi phát ra từ bộ răng chỉnh tề của anh, mỗi một chữ đều giống hệt cung tên.

Diêu Lan Hạ dám làm dám nhận: “Có to gan hơn nữa cũng không qua nổi Lưu Nguyên Hào anh, ở nhà có vợ mà lại còn ra ngoài trăng hoa, anh tài giỏi thật đấy.

Lời châm biếm của cô không có chút độ ấm, không chút tức giận nào, như chỉ là một người đứng ngoài.

Lưu Nguyên Hào nắm tay lại thành nắm đấm, chiếc điện thoại trong túi quần gần như muốn ném vào mặt người phụ nữ này rồi.

“Cô đang ghen?”

Lưu Nguyên Hào híp mắt lại, anh muốn tìm dù chỉ là một chút dấu tích ghen tuông trên gương mặt Diêu Lan Hạ, nhưng mà không có, gương mặt của Diêu Lan Hạ ngoài sự vui vẻ sau khi trả thù và vẻ kiêu ngạo bình thường, thì không còn loại cảm xúc thứ ba nữa.

“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ghen vậy?”

Lưu Nguyên Hào bước từng bước đến trước mặt cô, mỗi một bước, không khí xung quanh lại bị anh đè nén xuống một phần, không khí càng lúc càng loãng khiến Diêu Lan Hạ gần như không thể hô hấp.

Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào vuốt chiếc cằm mảnh mai của Diêu Lan Hạ: “Không ghen? Cô tốn bao nhiêu sức làm những việc này?”

Đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu cô, để lộ ra gương mặt thanh tú nhỏ nhắn, đôi mắt quật cường đẩy vẻ khinh thường, không có chút độ ấm nào, Diêu Lan Hạ cười: “Nào có tốn sức chứ? Làm điều đó rất đơn giản.”

Cơn giận của Lưu Nguyên Hào cuối cùng cũng đạt tới cự điểm!

“Cô muốn chết à!”

Diêu Lan Hạ tưởng rằng cô sẽ ngã xuống dưới tay anh, hoặc là bị Lưu Nguyên Hào tát cho một cái rồi ngất đi, không ngờ lại không có, Lưu Nguyên Hào rất tức giận, trán anh nổi đầy gân xanh, mao mạch cũng đỏ bừng lên, đây là biểu hiện của việc tức đến nổ máu.

Cho dù có như vậy, anh vẫn không đánh cô?

Bất ngờ là chẳng có chút bất ngờ nào.

Cũng phải, sao Lưu Nguyên Hào có thể đánh một người phụ nữ mà anh vốn không để tâm đến chứ?

Tay của Diêu Lan Hạ chầm chậm vươn tới cánh tay anh, cô biết Lưu Nguyên Hào ghét nhất là cô chạm vào anh, tối nay, cô cứ muốn chạm đấy: “Lưu Nguyên Hào, người đẹp của anh đang đợi ở trong đó, anh không đi vào với cô ta sao?”

Người đẹp? Quả nhiên, cô nhìn thấy Mai Khánh Vân rồi.

“Cô còn dám nói là cô không có chút phản ứng nào sao?” Lưu Nguyên Hào lập tức ghé gương mặt đẹp trai, lạnh lùng tới gần cô, ép Diêu Lan Hạ lùi về phía sau.

“Tôi có thể có phản ứng gì chứ? Ồ, đúng, tôi rất vui đó, anh với người đẹp ôm ấp nhau, tôi…”

“Ưm!”

Lời châm biếm của Diêu Lan Hạ còn chưa nói xong, đôi môi nóng bỏng của Lưu Nguyên Hào đã chặn miệng cô! Nuốt toàn bộ những lời mà cô chưa kịp nói xong vào trong!

Anh không muốn nghe người phụ nữ dưới thân mình nói tiếp nữa!

Người phụ nữ này, chọc anh tức điên lên rồi!”

“Thả… ưm!”

Diêu Lan Hạ vung tay vung chân loạn xạ, liều mạng giãy giụa, thân hình cao lớn của Lưu Nguyên Hào đè cô xuống đằng trước xe, thô bạo tấn công cô!