Chương 39: Cái ôm rắn chắc ấm áp

Sao lại là anh ta?

Trong màn hình, gương mặt Lưu Nguyên Huyên đầy vẻ mong đợi đứng đó, không biết có chuyện gì vui mà vẻ mặt Lưu Nguyên Huyên lúc này tươi như gió xuân.

Diêu Lan Hạ nhìu mày: "Anh bảo cậu ta tới?"

Lưu Nguyên Hào nhíu mày: "Không ra mở cửa à?"

Đọc truyện tại đây.

Trong lòng Cậu Hào nảy sinh mấy phần nghi hoặc.

Cửa vừa mới mở ra, tiếng cười của Lưu Nguyên Huyên đã truyền từ lầu một đến lầu hai: "Chị dâu, anh cả đi công tác không ở nhà, chị dậy sớm thế!"

Diêu Lan Hạ muốn nói cho Lưu Nguyên Huyên biết Lưu Nguyên Hào đang ở trên lầu, nhưng còn chưa kịp nói, Lưu Nguyên Huyên đã ngồi lên ghế sô pha, nâng một chân lên: "Túi mới chị dâu mua không tệ nah, kiểu mới nhất, bên Châu Âu cũng mới cho lên thị trường."

"Không phải..."

"Chị dâu! Bữa sáng hôm đó có một phần thôi! Tôi vẫn chưa ăn cơm, cho nên cố ý tới đây thử tài nấu nướng của chị."

Tâm trạng Diêu Lan Hạ đang phiền muộn, tức giận thẳng thừng trả lời: "Lưu Nguyên Huyên, tôi mới vừa tan tầm, không có sức nấu cơm, cậu về đi."

Lưu Nguyên Huyên nghiêng người dí dỏm nói: "Chị dâu, tôi mời chị ăn cơm chị không chịu nể mặt, thế mà lại rất thân mật với bác sĩ nam trong bệnh viện của mình, không nói hai lời liền đồng ý luôn, tôi đây đã tự mình tới ăn chực, chị còn không chịu nể mặt?"

"Lưu Nguyên Huyên!"

" Huyên!"

Hai giọng nói hoàn toàn khác biệt đồng thời vang lên, Lưu Nguyên Huyên thấy anh trai của mình đứng trên bậc cầu thang thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, anh đứng dậy từ trên ghế sô pha, cố gắng cười thật tự nhiên: "Anh trai, anh ở nhà à, không phải đi công tác rồi sao?"

Hỏng bét, vừa rồi lời mình nói, anh ấy chắc chắn nghe được chín phần mười rồi.

Biểu cảm trên mặt Lưu Nguyên Hào không có chút biến hóa nào, giống như là không nghe thấy, chỉ lạnh nhạt nói: "Về đi."

Lưu Nguyên Huyên cười ha ha: "Anh, em vừa mới tới mà anh đã bảo em về rồi sao?"

"Đi về!"

Lưu Nguyên Huyên đành ủ rũ rời khỏi biệt thự.

Phòng khách lớn như vậy, hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Lưu Nguyên Hào lạnh như băng, sâu không thấy đáy: "Định giải thích với tôi thế nào?"

Diêu Lan Hạ nhìn cái kẻ bảo thủ trước mặt: "Tôi chẳng có gì mà phải giải thích cả, cây ngay không sợ chết đứng."

Lưu Nguyên Hào nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, ra vẻ lẳиɠ ɭơ dụ dỗ loại người cặn bã như Khang Thành Kiệt, trực ca đêm ở bệnh viện vẫn không quên quyến rũ đàn ông lạ, bây giờ lại bị anh nghe được cô và bác sĩ nam ăn cơm ở bệnh viện, cộng thêm... Lưu Nguyên Huyên lại nhân lúc anh không ở nhà trực tiếp tìm tới cửa yêu cầu đồ ăn sáng.

Diêu Lan Hạ, thói trăng hoa của cô, ba năm qua càng ngày càng không gì ngăn cản được!

"Tôi sẽ cho cô thấy được cứng miệng sẽ có hậu quả gì!"

Nói xong, anh liền lấy áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài, Diêu Lan Hạ đi nhanh tới giữ chặt lấy cánh tay anh: "Anh đi đây đấy?"

Lưu Nguyên Hào nhìn thoáng qua bàn tay cô đang lôi kéo tay mình, nghiêm giọng nói: "Buông ra!"

"Lưu Nguyên Hào, anh còn muốn làm gì? Anh còn muốn tổn thương bao nhiêu người nữa?"

Cô chất vấn anh, còn muốn tổn thương bao nhiêu, cái người tàn nhẫn này, không, cái người phụ nữ không có trái tim này chưa từng nghĩ tới cô đã tổn thương anh sâu cỡ nào?

Đáng chết! Cô còn có thể bày ra dáng vẻ quên mình làm giá đỡ cho người khác, cô còn muốn gạt tôi tới khi nào?

"Không phải cô muốn ly hôn sao? Được, tôi cho cô một cơ hội."

Anh đột nhiên cười mỉa mai, ỷ mình cao mà nhìn người phụ nữ bên dưới bằng nửa con mắt, đôi mắt thâm sâu không thể xâm phạm, không thể chen vào.

"Anh có ý gì?"

Ngồi trên xe của Lưu Nguyên Hào, trong đầu Diêu Lan Hạ thoáng hiện lên vô số suy nghĩ, Lưu Nguyên Hào thực sự đồng ý ly hôn? Hay anh lại dùng ly hôn làm trò lừa bịp muốn nhục nhã cô?

Xe giống như bay lên, tốc độ xe thể hiện cho sự phẫn nộ của Lưu Nguyên Hào, tâm trạng anh như muốn nổ tung rồi.

Ngẩng đầu, phía trước là cửa bệnh viện trung tâm.

Diêu Lan Hạ nắm chặt lấy dây an toàn: "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"

Trong lòng cô hoàn toàn không chắc, sao Lưu Nguyên Hào có thể làm ra hành động này?

Lưu Nguyên Hào cũng không biết vì sao anh muốn tới đây, vừa rồi máu dồn lên não, anh chỉ muốn một phát bóp chết Diêu Lan Hạ, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên không có dũng khí.

Nói đến thật buồn cười, anh đường đường là cậu cả nhà họ Lưu, thế nào lại có lúc thành ra thế này.

Rolls-Royce màu đen dừng ở cổng bệnh viện, bầu không khí trong xe lặng ngắt như tờ, bên người xe là dòng người tới lui vội vã.

Cậu Hào nện một quyền vào tay lái, anh thề, đây sẽ là lần cuối cùng anh vì Diêu Lan Hạ mà mất đi khống chế.

Ngay lúc anh định rời khỏi bệnh viện, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, trên màn hình là số máy riêng của nhà họ Mai.

"Cậu Lưu, cô chủ dường như bị điều gì đó kí©h thí©ɧ, đột nhiên đau bụng, ông chủ và bà chủ đều không có ở nhà, cậu mau tới đi!"

"Được!"

Anh nhanh chóng cúp máy: "Xuống xe!"

Tư duy của Diêu Lan Hạ không theo kịp bước chân của Lưu Nguyên Hào, cô sững sờ nhìn sang.

"Cút xuống đi!"

Lần này cô nghe rõ ràng, cũng hiểu được.

Ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ đẩy cửa xe, Diêu Lan Hạ ngây ngốc đứng ở ven đường, trơ mắt nhìn xe của Lưu Nguyên Hào nhanh chóng phóng đi.

Nếu như không phải cô đang đứng ở bên ngoài cửa bệnh viện thì có lẽ chuyện tiếp theo sẽ không xấu hổ như vậy, nhưng mà, người gặp xui xẻo thì không chỉ gặp một chút.

"Bác sĩ Diêu, cô đứng ở chỗ này làm gì? Cô nhanh đi vào trong xem đi, bây giờ bệnh viện đều như ong vỡ tổ rồi."

Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong bệnh viện chạy ra chuẩn bị đón xe cứu thương nhìn thấy Diêu Lan Hạ thì lớn tiếng hô một câu.

"Sao vậy?" Diêu Lan Hạ không rõ ràng cho lắm.

"Ôi trời, cô vẫn nên tự đi xem đi."

Diêu Lan Hạ nhíu mày: "Được."

Bây giờ cô và Lưu Nguyên Hào đã thành thế này, còn có thể có chuyện gì xấu hơn chứ?

Trên thực tế thì chính xác là có.

Diêu Lan Hạ cả đêm không ngủ, trên mắt hiện lên quầng thâm cũng suýt nữa bị dọa ngất khi nhìn thấy thứ đồ kia.

Tay cô cầm con chuột, hoảng sợ nhìn tin nóng được ghim ở đầu diễn đàn, trong khung trang tin tức đầu tiên là bức ảnh bị chụp lén của cô và Đào Khánh Trần.

Tiêu đề màu đen rõ ràng bắt mắt: Thân là bác sĩ, mượn ca đêm để lấy lợi, ngang nhiên tán tỉnh đàn ông xa lạ ở văn phòng!

Bên dưới thì thao thao bất tuyệt biên tập ra một bài nói nhảm lại khiến cho người ta tin là thật.

Đại khái là, Diêu Lan Hạ trời sinh tính tình lẳиɠ ɭơ, không biết xấu hổ, ai cũng có thể làm chồng, thường xuyên có mối quan hệ không đứng đắn với bác sĩ, bệnh nhân, thậm chí là người nhà bệnh nhân, đơn giản mà nói chính là người phụ nữ xấu xa suy đồi đạo đức.

Diêu Lan Hạ làm người vênh váo ta đây, ỷ mình có chút bản lĩnh thì không coi ai ra gì, ngang nhiên khiến chiến với quyền uy của cấp trên, còn vượt quyền làm vô số chuyện không thể tha thứ.

Từng chuyện cứ thế viết có đầu có đuôi.

"Bác sĩ như vậy đúng là nỗi sỉ nhục của bệnh viện, cũng là sự sỉ nhục cho hai chữ bác sĩ!" Lời này, là lời tổng kết sau cùng.

Trán Diêu Lan Hạ nổi gân xanh, gân xanh trên mu bàn tay nhô cao rõ ràng từng chiếc.

Triệu Nhật Miên đứng cạnh cô, bị sự lãnh lẽo tỏa ra tư người cô làm cho kinh sợ, ngập ngừng nửa ngày không dám lên tiếng.

Trương Phong Quân đi tới, thấp giọng nhắc nhở: "Bác sĩ Diêu, lời đồn đại chỉ chỉ dùng lại ở tin đồn thôi, không cần để trong lòng, tối qua cô trực ca đêm, đi về nghỉ ngơi đi.

Về? Lúc này sao cô còn có thể trở về?

Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ cẩn thận nhìn sườn mặt của người đàn ông, bọn họ và Đào Khánh Trần chưa có gặp nhau cho nên không nhìn ra anh ta.

Diêu Lan Hạ đột nhiên đứng dậy, đi vội ra ngoài.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Nhật Miên là cô muốn gϊếŧ người ư?

"Bác sĩ Diêu! Cô đi đâu vậy? Cô đừng xúc động! Xúc động là ma quỷ đấy! cô đừng..."

"Tôi đến phòng camera giám sát! Tôi muốn xem rốt cuộc là ai đâm dao sau lưng mình."

Quý Tư Vũ giữ chặt cô lại: "Vô dùng thôi, dựa vào thân phận của cô, không có quyền bảo bảo vệ xuất ra video giám sát."

Đúng, cô không thể, nhưng có người có thể.

Trang web tương tự cũng xuất hiện trên máy tính của Đào Khánh Trần, chuyện xảy ra tối hôm qua, sáng hôm nay đã được tung lên, đối phương đã sớm có chuẩn bị.

Nhưng mà... Đào Khánh Trần không khỏi nhíu mày, rõ ràng người chụp hình chỉ chụp thẳng mặt Diêu Lan Hạ, lại khóe léo tránh anh đi, đây là muốn nhằm vào Diêu Lan Hạ tung tin xấu.

Là ai giội nước bẩn sau lưng? Diêu Lan Hạ đắc tội với người nào?

Anh lạch cạch vứt con chuột xuống, đứng dậy đi lên phía trước.

"Tôi đã sớm nói, đừng nhìn dáng vẻ bình thường thanh cao của cô ta, thực tế thì trong lòng cực kỳ bẩn thỉu.

Các y ta chen nhau trước máy tính bàn tán và chửi rủa, toàn bộ đều truyền đến tai của Diêu Lan Hạ. Cô vừa đi ra khỏi phòng trực ban chuẩn bị đi thang máy lên lầu, bước qua chỗ mấy cô y tá của khoa tim, bước chân liền dừng lại.

"Thế mà dám tán tỉnh đàn ông trong văn phòng bệnh viện, không biết xấu hổ, uổng công tôi còn hâm mộ cô ấy tuổi trể tài cao có năng lực nữa."

"Nói không chừng đây chính là một góc của núi băng, cô không thấu được người vạch trần nói gì à? Chuyện mà cô ấy làm trước kia so với cái này còn quá đáng hơn, ghê tởm hơn."

Đôi mắt của Diêu Lan Hạ hằn tia máu chứa dựng nụ cười mỉa mai, cô chống một tay lên vách ngăn, khóe miệng khẽ nhếch, bởi vì cảm thấy thực sự hoang đường đến nực cười, ngược lại liền bình tĩnh thong dong.

"Bên dưới còn có người đang vạch tràn, nói cô ấy còn cáu kỉnh, đánh mắng mẹ kế của mình, không hề tôn trọng mẹ kế chút nào."

"Trời ạ! Còn có người nói Diêu Lan Hạ là người có chồng, cố ý giấu sự thật bản thân đã kết hôn, chính vì muốn dụ dỗ đàn ông."

"Cái này còn khủng khϊếp hơn, giải quyết thành công các vấn đề y tế và giành được cờ hiệu thật ra là vì cô ấy ngủ với một quan viên nào đó! Thật hay giả vậy..."

"Đừng nói nữa, cô ấy đang ở đây."

Một người hạ giọng, những người khác cũng im bặt theo.

"Tại sao không nói nữa? Người trong cuộc mà các người đang bàn luận là tôi, không phải chỉ muốn cho tôi nghe được à?" Trên mặt cô không có nửa điểm khó xử, ngược lại làm cho đám y tá đỏ mặt một phen.

"Bác sĩ Diêu..."

"Cảm thấy tôi chính là người như vậy?" Cô có chút tự giễu.

Đám y tá nhìn nhau, không ai lên tiếng.

"Diêu Lan Hạ, cô đúng là có bộ mặt gian trá, ngay cả tôi cũng không nhìn ra, trong áo khoác trắng của cô vậy mà lại ẩn giấu tâm địa như vậy."

Giọng điệu châm chọc khinh thường của Cao Dĩnh Nhi truyền tới, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh vang vọng, trong tay cô ta cầm một phần bệnh án, nhìn có vẻ như vô tình đi qua.

Đôi bàn tay trắng nõn của Diêu Lan Hạ nắm chặt lại: "Phó chủ nhiệm Cao, lúc nói chuyện coi chừng cắn vào lưỡi."

Đôi môi đỏ của Cao Dĩnh Nhi khẽ hé: "Đến lúc này rồi còn không quên mắng chửi người khác à? Diêu Lan Hạ, tôi rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của cô ở bệnh viện. À, đúng rồi, nếu như cô sợ bị đuổi, cô có thể tới tìm tôi, nể tình cô làm trân làm ngựa vì bệnh viện, có lẽ tôi sẽ giúp cô cầu tình."

Để lại một câu, cô ta khinh bỉ liếc mắt một cái, đôi chân dài được bao trong chiếc quần jeans sải bước mà đi.

Các y tá đều cúi đầu cười khúc khích.

Gương mặt trắng nõn của Diêu Lan Hạ bị dọa đến tái nhợt, cô đi tới cửa thang máy điên cuồng ấn nút đi lên, vào thời khắc bực bội, cửa thang máy liền mở ra.

Diêu Lan Hạ còn chưa kịp bước chân, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra từ bên trong, dùng sức kéo một cái, lập tức kéo cô vào.

Cô hoàn toàn không thấy được mặt của người bên trong, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một mùi hương mát lạnh xông vào khoang mũi, mùi vị quen thuộc, phá vỡ sự bình yên, ầm ầm nổi lên.

"A!"

Vết thương trên đầu gối của Diêu Lan Hạ đã được lau sạch, đau xót, mất đi trọng tâm, lòng bàn chân trượt một cái, cơ thể liền ngã về phía sau.

Nào đoán được, phía sau lưng mềm nhũn, cô liền va vào một cái ôm ấm áp.