Chương 4: NÁO LOẠN CẢ KHU

Vừa mở cửa xe, Trứng gà đã chạy nhanh vào bên trong. Chú chó rất nghịch, nhưng với gương mặt đáng yêu này, thì không ai muốn la mắng.

"Tiểu Tinh, đây là loài gì vậy?"

Tiểu Tinh ngơ ra nhìn cô

"Đây là con gà. Chị chưa từng nhìn thấy gà sao?"

Minh An dụi dụi hai mắt, nhìn kỹ một lần nữa

"Sao là gà được? Nó có màu đen, màu trắng, còn màu đỏ nữa."

Cậu nhóc cũng bất lực trước cô tiểu thư này

"Đây là giống gà Lôi."

Bản thân cô còn không bằng một cậu nhóc. Vậy bao nhiêu năm qua, cô đã học được gì vậy? Cả ba người cùng đi vào bên trong. Trứng gà gặp được bạn của mình, nên đang chơi đùa trên sân. Chú ruột đón tiếp rất nồng nhiệt, bao nhiều thức ăn ngon, đều mang ra hết.

[Mình cũng không uống được rượu, hay đi dạo một lúc.]

Cô đi ra về phía vườn hoa, đều là hoa hồng. Minh An ngạc nhiên, một người đàn ông trung niên, lại có sở thích trồng hoa hồng sao? Đều là giống hoa được nhập khẩu.

"Còn có nơi dẫn nước từ suối đến đây. Không khí ở đây, thật sự rất dễ chịu."

Đang hòa mình vào cảnh vật và không khí ở đây, tiếng chuông điện thoại reo lên, như không đúng lúc. Là bạn trai đang gọi cho cô, nhìn thấy tên của anh, cô liền nổi cơn câm phẩn.

"Em nghe đây."

Bên kia, giọng nói của anh ta vang lên. Nếu là lúc trước, thì cô đang ở lại phòng và bị đánh lừa bởi những lời mật ngọt của anh ta. Hiện tại, khi nghe được giọng nói này, cô lại cảm thấy kinh tởm.

"Minh An, không nhớ anh sao? Đi lâu như vậy, cũng không gọi điện cho anh."

Không thể để anh ta phát hiện, cô vẫn giả vờ hợp tác, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những câu thoại lúc đó, cô đều nói lại như vậy.

"Đương nhiên, là rất nhớ anh rồi. Anh cũng biết đó, ở đây sóng yếu như vậy. Em muốn gọi, cũng không gọi cho anh được."

Giọng cười dịu dàng, ấm áp và lời nói ngọt ngào của anh trót vào tai cô.

"Ở đó, em ngủ quen không? Có nhiều muỗi không? Còn thời tiết, về đêm có lạnh không?"

Không ngờ, cô đã bị u mê vào yêu say đắm con người này và còn bị hại chết bởi anh ta. Tim cô như quặng thắt lại, cố nén cảm xúc.

"Rất lạnh luôn đó. Nhưng bù lại, chăn rất ấm."

Tiếng sủa của Trứng gà, làm Minh An xoay lại nhìn. Cũng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng anh ta.

"Em không nghe được anh nói, chắc là do sóng yếu. Em sẽ gọi lại cho anh sau."



Minh An tiến lại, xem xét Trứng gà.

"Bé đang sủa ai vậy? Có phải là người ở trong điện thoại không?"

Trứng gà nguẩy chiếc đuôi nhỏ, miệng thì như đang cười với cô, chạy lại phía của Tinh Nhật đang đợi.

[Tại sao, trước đây cô không nhận ra điều đơn giản, nhưng lại hạnh phúc này?]

Chào hỏi chú của Tinh Nhật, rồi cả ba người cùng nhau trở về nhà. Do hôm nay, anh đi cùng cô và Tiểu Tinh, nên đã uống rất ít. Nếu như chỉ một mình anh, thì đã ngủ lại ở nhà chú của mình.

"Này Tinh Nhật. Sao ở phía sau nhà của chú anh, trồng nhiều hoa hồng như vậy? Còn là giống hoa được nhập về."

Phía sau, Tiểu Tinh đã ôm lấy Trứng gà cùng ngủ.

"Đó là loại hoa mà khi còn sống, vợ của chú ấy rất thích. Dù vợ mất, nhưng chú vẫn luôn chăm sóc cho hoa rất tốt."

Nhẹ ngã vào ghế xe, cô cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Ánh mắt cô trầm tư hơn, nhìn ra phía cửa xe. Tinh Nhật nhìn thấy, anh chòm về phía sau, lấy đưa cho cô chiếc khăn ấm. Một tay anh, vẫn có thể làm việc đó.

"Cảm ơn."

Đột nhiên lại trở nên trầm lặng, gió trời thổi vào rất dễ chịu, Minh An thϊếp đi ngay sau đó.

Về đến nhà

Tiểu Tinh được anh nhẹ gọi vào phòng, Trứng gà cũng được vào chổ ngủ của mình. Anh sang phía chổ cô, mở cửa để gọi cô vào trong. Nhưng cô lại choàng tay lên cổ anh, như đang ôm chú gấu bông lớn ở nhà. Không còn cách nào, anh nhẹ bế cô vào bên trong.

"Tiểu Tinh nhớ ngủ sớm. Ngày mai, anh đưa đến trường."

Cậu bé ngoan ngoãn, gật đầu, rồi đi về phòng của mình.

[Chỉ khi ngủ, mới chịu yên tĩnh.]

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, đặt lại dép ngay ngắn. Dùng khăn lau nhẹ gương mặt giúp cô. Anh tiến lại phía cửa sổ, nhẹ tay khép cánh cửa lại. Tắt đèn, rồi xuống nhà chăm cho Trứng gà.

"Trong nhà, lại chăm sóc thêm cả mi. Nên nhớ phải ngoan đấy."

Anh đúng là mẫu người đàn ông của gia đình. Luôn chu đáo với mọi việc, so với cách nói chuyện có hơi cục súc và cọc cằn. Thật ra, Minh An là cô gái đầu tiên, mà anh tiếp xúc gần như vậy.

Ngày hôm sau

Công việc vẫn được tiếp tục hoạt động như vậy. Tinh Nhật vẫn luôn thức sớm, để giúp Bà của mình mở quán. Hôm nay, có vẻ nhộn nhịp hơn. Âm thanh bên dưới cứ vang vọng, khiến cô không thể tiếp tục ngủ.

[Có chuyện gì, mà ồn ào vậy?]

Vào phòng vệ sinh cá nhân, Minh An xỏa tóc tự nhiên. Thay trang phục đơn giản, thoa thêm một lớp son dưỡng môi. Rồi xuống dưới nhà.

"Tiểu Tinh, có chuyện gì vậy?"

Cậu bé nhanh chóng kéo cô vào một góc khác, rồi dặn dò. Trứng gà cũng lon ton chạy theo bên dưới.



"Chị đừng có ra ngoài đó, họ sẽ bắt chị đi mất."

Minh An khó hiểu

"Sao lại bắt chị? Chị đâu có làm chuyện phạm pháp?"

Tiểu Tinh kéo nhẹ người cô xuống, khẽ nói vào tai cô.

"Người ngoài kia, đang đến bắt chị về làm vợ đấy."

Hốt hoảng, la lên một tiếng. Tiểu Tinh vội để tay trước miệng, ra hiệu phải nhỏ tiếng. Cả hai cũng nép vào một góc.

"Chỉ cần nhìn thấu ai lạ mặt đến đây, người đó sẽ đến bắt về làm vợ. Có một chị gái xinh đẹp, vừa bị người đó bắt lại. Nên chị đừng ra bên ngoài."

Minh An nghe được, thì không thể chấp nhận điều vô lý này. Ngay lặp tức, cô tiến ra bên ngoài. Muốn xem thử, người nào lại làm càng như vậy.

"Không ai có thể ngăn tôi."

Tiếng la hét vang lên liên tục, cô gái đáng thương đang vùng vẫy trong tay của người đàn ông. Ông ta là người có quyền lực trong tay, nên không cần phân biệt đúng sai, chỉ muốn làm theo ý của mình.

"Mau thả cô ấy ra."

Giọng nói vừa cứng, vừa rõ ràng của Minh An, thành công thu hút mọi ánh nhìn ở đây. Bà của Tinh Nhật, đã đến ngăn cô, nhưng không thành. Minh An đến đứng đối diện với ông ta, dựt mạnh tay cô gái đó về phía mình.

"Trong làng, lại xuất hiện một đứa con gái xinh đẹp như vậy. Sao không ai báo lên cho ta?"

Minh An đẩy cô về phía của Bà Tinh Nhật và Tiểu Tinh. Một mình đối mặt với ông ta.

"Sao có thể muốn bắt người là bắt đi vậy? Hôm nay, ông gặp được tôi. Xem như không may mắn rồi."

Ông ta liền ra lệnh cho người làm của mình, bắt lấy Minh An. Nhưng không ngờ, cô vậy mà lại biết võ. Bao nhiêu tên tiến đến, đều bị cô cho nằm gọn trên nền đất. Nhìn dáng người nhỏ bé của cô, không ai nghĩ lại mạnh như vậy.

"Còn không? Hết rồi sao?"

Những tên đó, nằm lăn lóc kêu la. Ông ta chỉ còn lại một mình, cũng bị cô dạy dỗ cho. Minh An nắm chặt cổ áo của ông ta. Không thể chống cự, ông ta quỳ trên nền đất, chấp tay xin cô buông tha, gương mặt vô cùng đáng thương.

"Từ nay về sau, không được hành động như vậy. Đã hiểu rõ chưa?"

Ông ta gật đầu liên tục, cô kéo ông ta đến xin lỗi với cô gái lúc nảy, rồi bảo ông ta quay về và không được làm loạn ở đây. Nhưng ông ta không những không chịu quay về, mà còn ăn dạ, còn muốn nhận cô làm sư phụ để dạy võ.

"Nhận tôi đi mà, nhận tôi làm đồ đệ đi. Tôi cũng muốn được lợi hại như cô."

Chưa nghĩ đến tình huống này, cô không biết phải ứng xử thế nào. Nhìn thấy Tinh Nhật đang khoanh tay đứng nhìn, cô liền chạy đến chổ anh. Đứng phía sau lưng, bảo anh giúp đỡ.

"Chị thật lợi hại. Một mình mà có thể đánh bại bao nhiêu người."

Tiểu Tinh nhìn cô, giơ ngón tay cái trước mắt, gật gù cảm thán. Tinh Nhật không nói gì, kéo lấy tay Tiểu Tinh lên xe, để đưa cậu bé đến trường. Minh An ở lại, bị ông ta liên tục bám theo không rời.