Chương 45: LẠI CHẠM MẶT BẠN GÁI CŨ

Minh An đơ người, đứng bất động một lúc. Cô đưa hai tay đỡ vai anh đứng ngay ngắn, nhưng với sức lực của cô làm sao đỡ được anh? Kết quả, cả hai đang nằm đè lên nhau trên nền nhà. Mùi hương trên tóc đầy hoang dã của Tinh Nhật đang sộc vào mũi của Minh An, cảm giác không muốn rời khỏi. Không chỉ cô, mà anh cũng đang thách thức sự kiên nhẫn của Minh An.

"Cũng không thể nằm ở đây cho đến sáng."

Cứ giữ tư thế này cho đến ngày mai, Bà của Tinh Nhật nhìn thấy thì phải làm sao? Minh An cố gắng lật người Tinh Nhật ra khỏi người của cô, rồi kéo anh đứng dậy. Nhưng thật sự anh rất nặng, Minh An phải vào nhờ Tiểu Tinh ra giúp đỡ. Cả hai khó khăn mới kéo Tinh Nhật đứng thẳng và đưa anh vào phòng, may là phòng của Tinh Nhật không ở trên lầu.

"Giúp chị đưa anh ấy vào phòng đi Tiểu Tinh."

Sau khi đặt Tinh Nhật lên giường, Minh An và Tiểu Tinh đồng đều lau vết mồ hôi trên trán, rồi thở một hơi nặng nề. Tiểu Tinh cởi đôi giày trong chân Tinh Nhật, đặt xuống nền nhà ngay ngắn, rồi quay trở về phòng tiếp tục giấc ngủ đang dang dở. Cũng đã đến lúc cô chăm sóc lại cho anh, dùng khăn lau sạch gương mặt cho Tinh Nhật, rồi đắp chăn cẩn thận.

"Tôi có nên lưu lại khoảnh khắc này của anh hay không Tinh Nhật?"

Minh An ngồi sụp xuống bên cạnh, ngắm nhìn anh một lúc. Bộ dạng này chắc chắn sẽ rất khó để nhìn thấy, nên cô cảm thấy luyến tiếc vì nó chỉ xuất hiện trong một lúc ngắn ngủi. Minh An liếc sơ qua, nhìn quanh căn phòng của Tinh Nhật. Không có món đồ nào giá trị hay mang tính kỷ niệm, cũng không trang trí nhiều vật dụng bên trong.

"Căn phòng vô cùng đơn giản, nhưng lại có rất nhiều sách giống như phòng của Tiểu Tinh."

Vừa rồi vào phòng gọi Tiểu Tinh, cô có nhìn thấy kệ sách của thằng bé. Cô cũng không quá quan tâm đến sự riêng tư của người khác nên di chuyển ra khỏi phòng. Minh An không về phòng của cô mà ngồi ở phía trước, trên tay đang vuốt ve bộ lông mềm mượt của Trứng gà để suy nghĩ một vài chuyện.

"Nếu chị trở lại thành phố, thì bé có đi cùng chị không?"

Minh An phải quay lại nơi đó, dù có rất nhiều thứ tốt đẹp đang níu lấy cô ở lại. Nếu ở đây, cô sẽ chẳng phải lo âu hay sợ hãi. Còn trở lại thành phố, cô sẽ đối mặt với rất nhiều thứ tồi tệ và xấu xa. Một nơi cô sẽ thỏa sức sống cho mính mình, một nơi cô phải tự bản thân mạnh mẽ trở lại và đương đầu với những khắc nghiệt của trò chơi danh lợi này.

Ngày hôm sau

Vừa bước xuống lầu, Tinh Nhật đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở tiệm mì. Bước ra phía trước xem xét, thì Minh An đang dạy dỗ một tên đang trộm cắp trong quán. Tên này gương mặt còn khá trẻ, nhưng lại không chịu lao động chân chính lại chọn công việc trộm cắp.



"Đã lấy trộm của bao nhiêu người? Số tiền lấy được đang giấu ở đâu?"

Dù bị tóm lại, nhưng thái độ vẫn cứng miệng không nói lời nào, mặc cho Minh An và mọi người đang tra hỏi. Cô không đủ kiên nhẫn để hỏi thêm tên đó, nên để người mang đi xử phạt. Quán mì lại tiếp tục hoạt động, dù có chút biến động nhưng chỉ làm sôi động hơn cho ngày mới. Minh An nhìn thấy Tinh Nhật đang đứng nhìn, liền tiến đến trêu anh.

"Đừng có trưng ra bộ mặt này, hát như hôm qua tiếp đi."

Tinh Nhật ngượng nhìn Minh An, rồi quay đi vào bếp. Cô vẫn chưa chịu buông tha, đi theo phía sau anh, liên tục hát lại câu hát và nói lại câu nói tối qua anh đã dạy cho cô. Tinh Nhật lập tức che miệng của Minh An lại, kéo cô vào bên trong. Còn để mọi người nghe thấy, chắc chắn anh sẽ bị cười đến hói đầu.

"Được rồi, tôi chịu thua cô, đừng có trêu chọc tôi."

Minh An vẫn chưa muốn dừng, có cơ hội là sẽ trêu anh. Hôm nay, Tinh Nhật sẽ ra vườn thu hoạch rau củ, Minh An cũng muốn đi cùng. Vườn của gia đình anh rất rộng, nguyên liệu dùng để nấu nước dùng cho mì cũng được lấy từ đây. Một phần còn được xuất sang nơi khác để bán.

"Ở đây đợi tôi, tôi vào trong lấy dụng cụ."

Không dám di chuyển lung tung, Minh An đứng nguyên vị trí đợi anh quay lại. Cô nhìn thấy cô bạn gái cũ của Tinh Nhật ở đây, cô ấy làm việc cho gia đình của Tinh Nhật, nhưng không thấy anh thường xuyên đến đây. Cô ấy nhận ra Minh An, nên chào hỏi trước. Nhưng cô ấy lại tỏ thái độ như bản thân rất thân thuộc nơi này, hướng dẫn cho Minh An rất nhiều thứ.

"Cô có muốn đi tham quan một chút không, để tôi đưa cô đi xunh quanh."

Tinh Nhật vừa quay trở lại, đưa cho Minh An bộ quần áo chuyên dụng và mũ đội che nắng. Trước mặt cô bạn gái cũ, Minh An bảo Tinh Nhật giúp cô mặc bộ quần áo vào và đội cả mũ lên cho cô. Hành động rõ ràng là muốn cho cô bạn gái cũ đang đứng cạnh nhận ra, vì ánh mắt mà cô ấy nhìn Tinh Nhật không chút bình thường.

"Đừng nghịch ngợm, cứ động như vậy làm sao tôi giúp?"

Nhanh chóng Minh An biến thành cô nông dân nhỏ, đi cùng Tinh Nhật thu hoạch rau củ. Gương mặt xinh xắn của Minh An khiến mọi người yêu thích, bàn tay nhanh nhẹn của cô làm mọi người hài lòng. Đến giờ trưa, cô bạn gái cũ mang cơm trưa và nước uống đến cho mọi người, nhưng thiếu một phần cho Minh An.

"Không sao đâu, tôi ăn cùng Tinh Nhật là được rồi."

Không biết cô ấy cố ý hay sơ ý, nhưng Minh An không muốn kết thù thêm với người nào khác. Dù cô không nói, thì anh cũng sẽ làm như vậy. Mọi người không suy nghĩ nhiều, họ chỉ nghĩ một đôi ăn cùng nhau một phần cơm thì không có gì là lạ.



"Vậy được, tôi không biết hôm nay sẽ có thêm cô nên chỉ đặt đủ số lượng thường ngày."

Cả hai ngồi vào bàn, Tinh Nhật chia cho Minh An phần nhiều hơn, anh nhịn một bữa cũng không thành vấn đề. Nhưng chỉ có một đôi đũa, Tinh Nhật phải đút cho Minh An ăn xong thì mới đến lượt anh dùng bữa. Mọi người cảm thấy sự ngọt ngào đang lan tỏa quanh khắp nơi này từ anh và cô.

"Ăn như vậy cũng rất tiện đấy, nếu anh không chê nước bọt của tôi."

Minh An vừa nói xong, Tinh Nhật liền đưa đũa thức ăn vào miệng của anh thay cho câu trả lời. Sự ngọt ngào này làm sao Minh An tìm thấy nơi tên bạn trai lòng đầy tham vọng kia. Cô đã có thể từ bỏ tên đó, vậy còn anh đã quên được người cũ? Nước uống của Tinh Nhật có phần khác hơn so với mọi người, nhưng Minh An đã lấy nó và uống.

"Nước này cũng không tệ, chắc phải nấu rất lâu mới ra được chất nước ngon ngọt này."

Điều này đã được cô ấy thực hiện từ khi cả hai vẫn chưa chia tay, nó được duy trì cho đến hiện tại. Dường như vẫn còn một sự liên kết mơ hồ nào đó, nhưng chỉ một bên níu kéo thì giống như là tốn công vô ích. Tinh Nhật nhìn sang Minh An, rồi nhìn về phía của cô ấy, anh đương nhiên biết điều đó, nhưng chỉ xem đó là một hành động, không hơn không kém.

"Ăn đến dính đầy cả trên mặt, để tôi đưa đi rửa mặt."

Tinh Nhật không khác gì đang trông trẻ, liền dắt tay cô vào nhà vệ sinh, rồi anh quay trở lại ra bên ngoài. Tinh Nhật dọn dẹp lại bàn ăn như thói quen của bản thân, cô bạn gái cũ mang đến cho anh một bình nước khác. Cả hai vẫn là bạn bè nên anh không từ chối và nhận lấy.

"Hai người đang hẹn hò sao?"

Cô ấy lại quan tâm đến điều này, câu hỏi có hơi riêng tư nhưng cũng không phải khó để trả lời. Minh An đúng lúc bước ra, tranh trả lời trước Tinh Nhật, rồi kết thúc cuộc nói chuyện ngượng ngùng này. Anh cũng bất lực trước thái độ của cô, rồi cùng mọi người quay lại công việc.

"Mọi người đã ra làm việc cả rồi, hai người còn ở đây nói chuyện sao?"

Sau một buổi làm việc, cả hai cùng nhau ghé sang trang trại của Chí Thần, mang qua cho anh một ít rau củ. Đi ngang cánh đồng cỏ thì nhìn thấy ông chủ trẻ đang chăm sóc cho đàn bò sữa của mình trên đồng, cả hai lái xe ghé vào.

"Mang sang cho cậu ít rau củ tôi mới thu hoạch."