Chương 59: CHỈ CẦN TẬP TRUNG VÀO EM

Nhưng đúng thật là sắp đặt ngang trái khi Kim Hương lại tình cờ nhìn thấy sự thân thiết và nụ cười mà Minh An dành cho cô gái này, cô ta bắt đầu ghen tức vì cho rằng vị trí của cô ta đã bị cướp mất. Sự xuất hiện của cô gái này trong ký ức của Minh An là không tồn tại, vì tính cách không quan tâm thế sự nên cô đã bỏ lỡ một thần hộ mệnh.

"Hóa ra thay đổi một cách nhanh chóng như vậy là vì con nhỏ đó, muốn tranh giành với Kim Hương này thì cô quá tự tin rồi."

Nhờ điều này mà Kim Hương không nghi ngờ đến việc kế hoạch bị bại lộ, cô ta chỉ tập trung vào cô gái đã xuất hiện đúng lúc này và chuyển hướng mục tiêu. Bản thân Kim Hương không nhận ra hành tung của cô ta đều đang bị giám sát, không chỉ từ một phía nào đó mà rất nhiều phía khác cũng đang nhắm vào cô ta.

Ngọc Gia

Minh An vừa về đến nhà thì liền vào ngâm mình trong bồn tắm với nhiệt độ nước đã được kiểm tra kỹ và rãi đầy hoa hồng bên trong. Cô không nghĩ rằng lần trùng sinh này Tinh Nhật lại cùng cô trở về và cảm xúc mà cô dành cho anh cũng từ đó mà dần thêm cuồng nhiệt. Dù cho anh có đang ở sát bên cạnh thì Minh An vẫn luôn nghĩ đến anh, nhưng với những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai lại khiến cô lo lắng.

"Mình đúng là điên rồi, vào lại không mang theo đồ để thay. Nhưng đây là phòng của mình, không có ai khác."

Minh An đã định cứ như thế mà bước ra bên ngoài nhưng vừa đưa tay mở cửa thì trực giác mách bảo cô nên choàng thêm khăn tắm nên sự việc tiếp theo đã cứu cô thoát được tình cảnh khó xử và xấu hổ. Tinh Nhật đã gõ cửa phòng của Minh An nhiều lần nhưng cô không hồi đáp, anh liền mở cửa mà không một chút chần chừ.

"Tôi xin lỗi, tôi đã gõ cửa nhưng cô không trả lời nên tôi mới tự ý đi vào."

Tinh Nhật lập tức xoay lưng lại trong khi Minh An đang ngơ ngác nhìn anh, mái tóc búi cao vẫn còn đang rỉ nước cùng chiếc khăn tắm ngắn lộ ra đôi chân trắng thon dài đập vào mắt nếu còn nhìn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Minh An lúc này mới nhận ra nhưng với biểu hiện của anh khiến cô hài lòng, Minh An vẫn từ tốn đến tủ lấy quần áo và quay lại phòng thay đồ.

"Anh định đứng đó đến bao giờ, vào trong đi."

Minh An đã thay xong quần áo và đang sấy lại mái tóc, nó đã dài ra được một đoạn. Tinh Nhật bước vào bên trong với khây đựng đầy dây chuyền của những thương hiệu nổi tiếng, đây đều được Mẹ của cô đặt và bảo Tinh Nhật mang lên cho cô lựa chọn. Minh An bất ngờ trước điều này, cô đã không còn sở thích sưu tầm những sợi dây chuyền đắc tiền này.

"Bà chủ bảo tôi mang cái này lên cho cô, bảo cô phải chọn không được ít hơn nửa số này."



Minh An có chút khó xử liền bảo anh đặt sang một bên và đến sấy tóc giúp cô, Tinh Nhật đã có ý định từ chối vì lời căn dặn của Mẹ Minh An trước đó. Bà không muốn anh quá thân thiết với Minh An, cũng cho anh biết Nhiên Viễn chính là bạn trai của cô, họ sẽ kết hôn vào thời gian không xa và bà cũng chỉ chấp nhận Nhiên Viễn trở thành con rể Ngọc Gia.

"Sao hôm nay anh chậm chạp quá vậy? Lại đứng ngây ra đó suy nghĩ, nhanh qua đây giúp tôi sấy tóc."

Nhưng lý trí của Tinh Nhật đã không chiến thắng trước cảm xúc mà anh dành cho Minh An, anh không đến đây với mục đích tranh giành tình cảm của người khác. Tinh Nhật muốn biết rõ bản thân anh có thật sự đã yêu Minh An, nếu trong lòng cô đã chọn Nhiên Viễn thì anh sẽ không ép buộc và anh không có tư cách để ép buộc. Có thể một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi nơi này, nhưng ít ra anh không lừa dối cảm xúc và tình yêu của anh dành cho Minh An.

"Lần sau đừng vội vào ngâm mình khi vừa ngoài trời nóng về, như vậy rất dễ bị cảm."

Vẫn là cảm giác dễ chịu đó, bàn tay của Tinh Nhật nhẹ nhàng trong từng lớp tóc của Minh An, cô đang tựa lưng ra ghế, nhắm chặt đôi mắt để cảm nhận. Cả hai không nói với nhau lời nào, không gian liền trở nên ngột ngạt chỉ còn nghe thấy tiếng của máy sấy tóc.

"Có phải đã có ai đó nói gì với anh đúng không?"

Điều Minh An lo lắng là mọi người sẽ soi mói anh về việc cô thân thiết và cách đối xử của cô khác với những người còn lại. Họ sẽ gắn cho anh tội danh đeo bám, tiếp cận để có được tình cảm của thiểu thư nhà quyền thế để được một bước lên mây. Sau đó, vì không chịu được áp lực anh sẽ rời khỏi và quay trở về nơi anh sinh sống.

"Anh không cần bận tâm đến những lời nói của mọi người xung quanh, chỉ cần tập trung vào tôi là đủ."

Cả cuộc đời anh đã trải qua bao nhiêu nghịch cảnh, loại người nào mà chưa từng gặp, lời nói cay nghiệt nào mà chưa từng được nghe. Nếu bị vướng mắt và bận tâm bởi những điều này thì đã không có một Tinh Nhật của ngày hôm nay để được gặp Minh An là cô rồi. Con đường phía trước sẽ rất khó đi nhưng anh chắc chắn sẽ không buông tay cô dù cả hai ở trong mối quan hệ như thế nào.

"Một mình cô đã đủ khiến tâm trí của tôi loạn cả lên, thì còn thời gian nào cho tôi bận tâm đến người khác?"

Từng lời nói luôn mang chiều sâu khiến đối phương phải suy nghĩ đến. Không trực tiếp nói về nhau nhưng trong từng lời nói đều có sự hiện diện của người còn lại, họ đã dần hiểu tâm ý của đối phương bằng cách đó. Không cần phải dùng lời nói thì mới khẳng định được tình cảm này, họ hiểu nhau đến đối phương có nói dối cũng không khiến họ lung lay cảm xúc.



"Có những chuyện tôi vẫn chưa thể nói rõ với anh lúc này, nhưng tôi không phải người thích chơi đùa."

Liệu anh có thể hiểu hàm ý của câu nói này? Trọng tâm vẫn là Nhiên Viễn nhưng cô không thể một nhát dao để cho anh ta biến mất. Thời gian mới có thể trả lời cho điều này nhưng anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi hay không? Chỉ cần chậm một bước là có thể mất đến nhiều kiếp người để gặp lại, tâm ý bền vững của cả hai rồi có được giữ vẹn hay sẽ bị tác động đến rời bỏ nhau?

"Xong rồi, xuống nhà ăn trưa trước rồi hãy lựa chọn chổ trang sức này."

Công ty của Nhiên Viễn

Kim Hương lại gan lớn dám trực tiếp đến công ty của Nhiên Viễn mà không báo trước với anh, cô ta còn bảo với thư ký bản thân là người quan trọng muốn gặp Nhiên Viễn. Vừa bước vào phòng làm việc của anh ta thì liền bị quát cho một trận, Kim Hương có chút mất hứng nhưng không thể làm gì Nhiên Viễn.

"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, là đừng có chạy đến đây khi chưa có sự cho phép của tôi. Cô đang muốn phá hoại kế hoạch của tôi sao?"

Nghe đến đây Kim Hương liền xanh mặt, cô ta biết rõ sự nguy hiểm của Nhiên Viễn, anh ta sẽ không ngại thẳng tay với những ai phá hoại mọi kế hoạch của anh ta. Trước Kim Hương thì đã có rất nhiều người xấu số khác đã phải trả giá, cô ta không muốn bản thân rơi vào tình cảnh đó nên liền dịu giọng với Nhiên Viễn.

"Em chỉ đến đây để báo tiến độ công việc cho anh, em sao dám mà hoại khi bản thân đã yêu anh như vậy."

Kim Hương trước kia từng là một cô gái ngây thơ không biết gì về thương trường khóc liệt hay tranh đấu gia tộc như những con người ở đây. Bản thân bất hạnh khi sinh ra trong gia đình nghèo khó, ăn đánh thay cơm mỗi ngày bởi người Ba nghiện ngập. Cô bị bán đi sau đó bởi sự sắp xếp của người Mẹ ruột và đã gặp được Nhiên Viễn như vị thần cứu lấy đời cô.

"Cô muốn tất cả mọi người đều biết là tôi và cô đang có mối quan hệ khác? Nếu để đến tai Minh An thì tôi sẽ cho cô một kết cục thê thảm nhất."

Đem lòng yêu Nhiên Viễn nhưng anh ta chỉ xem cô là con cờ trong số những quân cờ của anh ta, Kim Hương không suy nghĩ nhiều về điều đó, ít ra anh ta đã kéo cô ta ra khỏi nghịch cảnh đó và cho cô một cuộc sống mới hoàn hảo hơn. Nhưng sự đố kỵ và ghen ghét giữa tình yêu và tình bạn đã biến Kim Hương càng lúng càng sâu vào tâm của ác quỷ, cô dần đánh mất chính bản thân và chấp nhận bị điều khiển.

"Em xin lỗi, nhưng em chỉ lo lắng cho anh nên mới hành động như vậy."