Chương 4: Khoảng cách

Kiều Gia Nặc cùng Ngô Dực rời khỏi phòng giáo viên, Liêm Tấn Hoa ở lại khóc đến nước mắt nước mũi chảy không ngừng, Cát Hàng có liên quan đứng bên cạnh sợ hãi cũng nhỏ giọng nức nở lên.

Bất quá lúc này các giáo viên không có tâm tình lại an ủi bọn họ, ngay cả cô Chu cũng ngồi trên ghế không nhúc nhích, chỉ xụ mặt kêu họ ngừng khóc.

Trở lại phòng học, chuông báo vào tiết hai không vang lên, các bạn học vừa nói vừa cười đợi tiết thể dục tiếp theo, nhưng chờ muốn chán nản.

Kiều Gia Nặc ngồi đếm ngược ba hàng ở giữa, từ phòng học đi qua cửa trước để vào, có thể đi ngang qua bàn bên cạnh Cận Trữ .

Cậu đi ngang qua, rốt cuộc không nhịn được cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Cận Trữ.

Cận Trữ không cúi đầu làm bài tập, mặt vô cảm chống cằm, đầu hướng ra cửa sổ bên cạnh, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngồi cùng bàn với Cận Trữ là một nữ sinh nhìn rất sáng sủa cùng tính cách năng động, gọi là Ngải Hiểu Vũ, cô nàng đang khom lưng thắt lại dây giày, xoay người phát hiện Cận Trữ như cũ ngồi không nhúc nhích, liền tò mò hỏi: “Cận Trữ, cậu không học thể dục sao?”

Mí mắt Cận Trữ không buồn nâng lấy một chút, gần như không nghe được tiếng của Ngải Hiểu Vũ .

Ngải Hiểu Vũ không nhụt chí, tiếp tục nhiệt tình nói: “Cậu mà ở trong phòng học nhiều sẽ bị nhàm chán đó, chúng ta cùng nhau học thể dục đi, chúng ta nhiều người như vậy có thể giúp đỡ cậu.”

Câu này Cận Trữ có phần phản ứng, lại không quay đầu nhìn về phía Ngải Hiểu Vũ, mà cũng không quay đầu lại hơn nữa còn dứt khoát cự tuyệt nói: “Không đi.”

Ngải Hiểu Vũ còn muốn nói gì, bỗng nhiên nhìn thấy cô bạn tốt từ xa đi tới, liền chạy nhanh phất tay hô: “Tiểu Linh Tiểu Linh, cậu lại đây cùng Cận Trữ nói một chút đi, làm cậu ấy thay đổi cùng chúng ta đi sân thể dục chơi.”

Nữ sinh tên Tiểu Linh biểu tình có chút không thích hợp, đi tới kéo áo Ngải Hiểu Vũ, sợ hãi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi nhanh lên, bị muộn rồi.”

Ngải Hiểu Vũ nói: “Cận Trữ cậu ấy……”

“Ây da chúng ta đừng động vào cậu ấy.” Nữ sinh nhìn chằm chằm Cận Trữ đang hướng ra ngoài cửa sổ, mím môi, “Chúng ta với cậu ấy không giống nhau, không nên chơi chung một nhóm.”

Ngải Hiểu Vũ còn không kịp phản ứng, đã bị nữ sinh kia vội vàng lôi đi.

Cứ cho là nữ sinh kia đã cố gắng đè thấp lại âm thanh, nhưng hiện tại chỉ có vài người bọn họ, lại ở cự ly gần như vậy, Cận Trữ sao có thể nghe không được cô nàng nói cái gì?

Kiều Gia Nặc bỗng chốc căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cận Trữ.

Chỉ thấy Cận Trữ đã thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm từ trong hộc bàn lấy ra một quyển sách luyện tập, muốn tiếp tục làm bài tập, tựa hồ không hề bị lời nói của nữ sinh kia ảnh hưởng.

Làn da Cận Trữ trắng, bởi vì không có một chút máu, dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng, trắng gần như trong suốt, hắn rũ mi, tay nắm bút viết lên nháp vài con số.

Kiều Gia Nặc có chút do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là một chữ đều không nói, xoay người đuổi theo hai người Ngải Hiểu Vũ.

Chờ lúc Kiều Gia Nặc chạy ra phòng học, Cận Trữ mới chậm rãi nhấc mí mắt, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Gia Nặc đang dần biến mất.

Sau một lúc lâu, đáy mắt hắn tràn ra một tia trào phúng.

Từ nghỉ hè trước, hắn đi theo Đằng Tĩnh vào nơi này, vẫn luôn đóng cửa không ra, sau lại muốn đi học, Bạch Trí Tuệ mới mang hắn đến trường học xử lý thủ tục nhập học.

Trở lại đại tạp viện, bà hai Tôn vừa vặn gặp Liêm Tấn Hoa cùng Kiều Gia Nặc ở trong sân cầm gậy gỗ đào tổ chim .

Còn làm mặt với Bạch Trí Tuệ, Liêm Tấn Hoa cùng Kiều Gia Nặc thoạt nhìn thật sự ngoan ngoãn, không đợi bà hai Tôn đến gần liền chủ động đồng thanh hô bà bà.

Bạch Trí Tuệ không dám để Cận Trữ cùng những đứa trẻ khác quá gần gũi, theo bản năng nắm chặt tay Cận Trữ, Bạch Trí Tuệ nhìn về hướng Liêm Tấn Hoa cùng Kiều Gia Nặc gật gật đầu, nắm tay Cận Trữ bước đi vội vàng tựa như muốn tránh xa.

Cận Trữ nhớ tới hình ảnh vừa rồi bọn họ đào tổ chim, bỗng có chút tò mò, liền quay đầu đi xem.

Kết quả không thấy bọn họ tiếp tục đào tổ chim, chỉ nhìn thấy Liêm Tấn Hoa nhanh chóng khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên mấy viên đá, sau đó một bên cười trộm một bên hướng trên người hắn mà ném.

Đá bị ném tới trúng vào lưng Cận Trữ, lại rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Đáng tiếc Bạch Trí Tuệ đi quá nhanh, căn bản không chú ý tới nơi này.

Cận Trữ bị ném đau, lông mày nhíu chặt, vẫn như cũ quay đầu nhìn bọn họ, hắn nhìn Liêm Tấn Hoa đang vui sướиɠ làm mặt quỷ với hắn, còn dùng khẩu hình miệng làm ra ba chữ: “Đứa con hoang”.

Kiều Gia Nặc bên cạch cầm hai cây gậy gỗ, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình, theo sau bĩu môi, tựa hồ bị Cận Trữ xuất hiện làm phiền hứng thú đào tổ chim.

Về đến nhà, Bạch Trí Tuệ yêu cầu Cận Trữ vào nhà vệ sinh rửa tay, mới nhìn đến sau lưng áo Cận Trữ dính rất nhiều đất.

Bạch Trí Tuệ bất đắc dĩ vỗ vỗ vào quần áo hắn, có chút tức giận mà nói: “Ai, trước khi ra cửa đã thay quần áo rồi sao giờ lại dơ thế này?.”

Đằng Tĩnh nằm trên sô pha, một bên gió quạt máy thổi một bên xem TV, nghe vậy nhắm mắt cúi đầu không nói lời nào với Cận Trữ, ha hả cười lạnh nói: “Không hổ là con của gã đàn ông kia, tính tình giống nhau như đúc, sống chết không chịu bỏ qua.”

Bạch Trí Tuệ không cao hứng nói: “Được, mày bớt tranh cãi.”

Nghe được lời này Đằng Tĩnh tạch miệng, từ trên sô pha ngồi dậy, Đằng Tĩnh ăn mặc lung tung phối hợp áo ngủ, tóc tai bù xù, nhìn tựa như hàng xóm láng giềng điên điên khùng khùng, Đằng Tĩnh tức muốn hộc máu chỉ vào Cận Trữ mắng: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Nó còn không phải là cùng tên khốn kia giống nhau như đúc, thượng bất chính hạ tắc loạn*, quả nhiên là cha nào con nấy, nó trưởng thành chính là tai họa!”

*Thượng bất chính hạ tắc loạn có thể hiểu như sau: “Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn - Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được”. Ở đây ta có thể ngầm hiểu ý của Đằng Tĩnh: cha của Cận Trữ không đàng hoàng thì Cận Trữ cũng vậy.

Bạch Trí Tuệ nhất thời không chịu nỗi nữa: “Mày có cái gì mà mắng nó? Nói thế nào nó cũng là con của mày, là mày từ bên ngoài mang về.”

Đằng Tĩnh giương nanh múa vuốt, điên không được lại bắt đầu khóc kêu: “Tôi không có, tôi nói muốn ném nó đi, là bà sống chết đem nó giữ lại, đều tại bà!”

Nói xong, hai mẹ con lại làm ầm ĩ lên.

Cận Trữ đứng bên cạnh chết lặng, nhìn trong chốc lát, sau lại an tĩnh xoay người đi vào WC, Cận Trữ một bên rửa tay một bên nhìn chính mình trong gương không biểu lộ cảm xúc.

Trước khi tới nơi này, hắn đã từng chờ đợi.

Hắn cho rằng ở nơi này hắn sẽ nhìn thấy mặt trời, mọi người nơi này sẽ tốt hơn, chỉ do hắn lầm tưởng, cuộc sống của hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Hắn vĩnh viễn không nên xuất hiện trên thế giới này .

...

Cận Trữ thu hồi suy nghĩ, mới phát hiện trong phòng học chỉ còn lại hắn.

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy các bạn học đã bắt đầu tiết học, giáo viên thể dục chia lớp làm bốn tổ từng người làm trò chơi nhỏ, Kiều Gia Nặc đứng bên cạnh hai người Ngải Hiểu Vũ cùng cô bạn tốt của nàng, mới đầu như là cùng các cô nàng nói chuyện.

Cận Trữ muốn nhìn kỹ hơn, lại thấy Kiều Gia Nặc đứng ngược lại với hắn, hắn nhìn không tới Kiều Gia Nặc hiện tại đang làm gì.

Cận Trữ nhìn Kiều Gia Nặc cùng hai nữ sinh kia đứng chung một chỗ, lông mày vô thức nhăn lại, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng ra, cùng lúc đó, tia trào phúng trong đáy mắt hắn càng thêm nồng đậm.

Hắn liền biết Kiều Gia Nặc chỉ là muốn chê cười hắn thôi.

Giữa trưa ở lại WC là muốn chê cười hắn, vừa rồi đứng ở trước bàn Ngải Hiểu Vũ cũng là muốn chê cười hắn…… Kiều Gia Nặc từ đầu tới cuối đều chỉ muốn đem hắn coi như một câu chuyện cười, đứng xem hắn chật vật, muốn thấy hắn hít thở không thông, có lẽ về sau sẽ trở thành đề tài mua vui cho hàng xóm đầu đường cuối ngõ nghe.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cận Trữ trắng bệch, cơ hồ có chút hô hấp không lên.

Cân Trữ hung hăng thở hổn hển, nhắm mắt dừng lại hồi lâu, mới cảm giác dễ chịu đi rất nhiều, khi hắn lần nữa mở mắt ra, phát hiện bút bi nắm trong tay đã bị bóp gãy thành hai đoạn.

-

Tiết thể dục.

Kiều Gia Nặc vốn nên đứng bên cạnh Ngô Dực, hiện tại cậu cùng Ngải Hiểu Vũ thay đổi vị trí, sau đó liền nhìn chằm chằm Ngải Hiểu Vũ cùng cô bạn tốt của nàng.

Hai nữ sinh bị ánh mắt u oán Kiều Gia Nặc nhìn chằm chằm đến sợ hãi, Lâm Linh trực tiếp trốn phía sau Ngải Hiểu Vũ.

Ngải Hiểu Vũ bắt đầu cử động đôi tay, một bộ dáng dũng sĩ đem bạn tốt hộ tống phía sau, có chút nói lắp nhìn Kiều Gia Nặc: “Cậu, cậu nhìn chúng tôi như vậy làm gì?”

Kiều Gia Nặc lộ ra biểu cảm thật đáng sợ, các nàng thậm chí hoài nghi Kiều Gia Nặc giây tiếp theo sẽ ra tay đánh các nàng.

Kiều Gia Nặc không đem lời nói của Ngải Hiểu Vũ để trong lòng, cậu thấy giáo viên thể dục đang ngồi tại vị trí của các thành viên tổ một, liền nắm bắt thời gian nhìn về phía cô nàng phía sau Ngải Hiểu Vũ, lạnh nhạt nói: “Lâm Linh, cậu là lớp phó học tập, cũng là lớp trưởng, cô Chu nói rất nhiều lần lớp trưởng phải đoàn kết bạn học, yêu quý bạn học, cậu lại đi đầu cô lập bạn học, xa lánh bạn học, lôi kéo Ngải Hiểu Vũ lập thành một nhóm riêng, nếu giáo viên Chu biết cậu làm như vậy, cô khẳng định sẽ không cho cậu tiếp tục làm lớp phó học tập nữa.”

Một cái nồi từ trên trời giáng xuống, đem Lâm Linh cùng Ngải Hiểu Vũ đập thành ngốc.

Qua một hồi lâu, Lâm Linh chưa kịp phản ứng lại, Ngải Hiểu Vũ đã vội la lên: “Tôi không có cô lập bạn học, cũng không có tạo nhóm riêng, như thế nào cậu có thể nói chúng tôi như vậy?”

“Cậu dám nói không có?” ánh mắt Kiều Gia Nặc khiến người ta phải rùng mình, ngữ khí cũng trở nên trầm thấp: “Đừng quên vừa rồi là ai ngăn cản cậu cùng Cận Trữ nói chuyện, là ai mạnh mẽ đem cậu lôi ra phòng học.”

Ngải Hiểu Vũ ngẩn người, theo bản năng trả lời nói: “Là Tiểu Linh……”

Nói xong, Ngải Hiểu Vũ vô tri vô giác như ý thức được cái gì, đột nhiên dùng tay che miệng lại, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Linh.

Lúc này Lâm Linh đã sợ hãi đến không nói ra lời.

Cô nàng vốn dĩ lá gan nhỏ, hơn nữa ánh mắt Kiều Gia Nặc nhìn nàng giống như nàng đã phạm một tội ác tày trời, càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi hơn chính là —— Lâm Linh cẩn thận hồi tưởng lại, mới nhớ tới cô Chu đích xác đã nói qua lời này, còn hoan nghênh các bạn học tìm nàng để báo cáo.

Hồi tưởng kết thúc, Lâm Linh chợt òa khóc.

Thành tích học tập của nàng từ trước đến nay đều cầm cờ đi trước, ngày thường lại thành thật nghe lời, cô Chu mới sắp xếp cho nàng làm lớp phó học tập, cha mẹ nàng cũng vẫn luôn coi đây là kiêu ngạo, nếu cha mẹ nàng biết nàng bởi vì những việc này mà bị hủy bỏ chức vị lớp phó học tập, không chừng lại muốn tìm cách giáo dục nàng .

“Tôi, tôi không phải cố ý, tôi nghe người khác nói Cận Trữ là, là……” Lâm Linh mắt đã đầy nước, nói lắp hai ba lần cũng không có mặt mũi đem “Dã hài tử”, ba cái từ này nói ra, âm thanh tinh tế khụt khịt nói: “Mọi người đều trốn tránh Cận Trữ, nên tôi mới trốn tránh cậu ấy……”

Kiều Gia Nặc hỏi: “Ngải Hiểu Vũ trốn tránh Cận Trữ sao?”

Lâm Linh đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Kiều Gia Nặc lại hỏi: “Cô Chu trốn tránh Cận Trữ sao?”

Lâm Linh dường như được lý giải, sắc hồng trên mặt lan đến bên tai, mạnh mẽ lắc đầu.

Kiều Gia Nặc nói: “Đúng là bởi vì mọi người tin vào những lời nói đó nên mới trốn tránh hắn, cậu thân là lớp trưởng phải giúp bạn học loại bỏ hiểu lầm , làm cho cả lớp đoàn kết, cô Chu vẫn luôn kỳ vọng như vậy, cho nên vừa rồi mới đem Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng giữ lại trong phòng để phê bình, chẳng lẽ cậu kế tiếp muốn trở thành như bọn họ sao?”

Lâm Linh sợ tới mức trợn tròn đôi mắt, đem đầu lắc thành cái trống bỏi*, nàng đáng thương hề hề mà nói: “Tôi biết sai rồi, xin cậu không nói cho cô Chu, đợi chút tan học tôi liền đi tìm Cận Trữ xin lỗi.”

*Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.

Nghe vậy, Kiều Gia Nặc bỗng chốc cười cười, lông mày nhíu chặt phía trước cũng thả lỏng ra: “Cậu có thể làm sáng tỏ là tốt.”

Kiều Gia Nặc từ nhỏ đến lớn đều đẹp, làn da trắng nõn, khóe mắt hơi nhọn có thể nói như hoa đào, màu tóc không mấy nổi bật, nhưng cũng có chút cuốn, thường xuyên sẽ bị người khác nhận thành con lai, lúc tươi cười, gương mặt trơn bóng xuất hiện một cái má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, đựng đầy ánh mặt trời.

Trong lúc nhất thời, Lâm Linh khóc đến quên mất, biểu cảm ngốc ngốc nhìn Kiều Gia Nặc, ngay cả từ trước đến nay tùy tiện nhìn Ngải Hiểu Vũ cũng có chút đỏ mặt.

Kiều Gia Nặc được hứa hẹn, liền lén lút muốn cùng nam sinh vừa rồi đổi về vị trí cũ, nào biết mới vừa đổi đến một nửa, đã bị giáo viên thể dục vừa vặn bắt được.

Giáo viên thể dục đi xuống nhìn thoáng qua, lập tức phì cười: “Giày còn không đi, còn đến học cái gì?”

“Báo cáo giáo viên.” Kiều Gia Nặc đứng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Chân bạn em bị thương không thể tới học thể dục, em muốn về phòng học giúp đỡ cậu ấy.”