Chương 6: Xin Lỗi

Kiều Gia Nặc mặt không đổi sắc, duỗi tay đem vạt áo từ tay Hoắc Vũ Thanh kéo ra.

Cậu rũ mắt nói: “Về sau chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Nghe vậy, Hoắc Vũ Thanh lập tức ngây ngẩn cả người, cô nàng hiện tại suy nghĩ không rõ, vì cái gì Kiều Gia Nặc sẽ nói ra lời này, trong lúc nhất thời sợ hãi cũng không rảnh lo, ngơ ngác hỏi: “Vì cái gì?”

Kiều Gia Nặc lạnh lùng mở miệng: “Trong viện mọi người lấy chúng ta ra nói giỡn, tôi không thích nghe bọn họ nói những lời này, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy chúng ta sau khi lớn lên sẽ ở bên nhau.”

Nói xong, cậu chút nào cũng không cho Hoắc Vũ Thanh cơ hội phản ứng, xoay người đi đến chỗ ngồi.

-

Xung quanh các bạn học đều vô cùng cao hứng thu thập cặp sách, Cận Trữ lại ngồi ở trên ghế không chút sứt mẻ.

Chân hắn bị thương, không thể đi quá nhiều, mỗi ngày sau khi tan học đều phải chờ Bạch Trí Tuệ vội vàng từ trong xưởng chạy đến đón hắn, thông thường lúc rời trường đã chạng vạng 7 giờ chiều.

Cận Trữ như thói quen mở sách luyện tập ra, từ túi đựng bút lấy ra bút bi.

Thường ngày hắn rất mau có thể tiến vào trạng thái, nhưng hôm nay không biết như thế nào, lực chú ý của hắn trước sau đều không ở trên sách luyện tập, ngược lại lặng lẽ nhìn về hướng bảng đen —— Kiều Gia Nặc đứng bên cạnh bảng đen, cầm bút không biết bôi cái gì.

Cận Trữ đột nhiên có chút tò mò.

Đúng lúc này, Hoắc Vũ Thanh đeo cặp sách đi qua.

Hai người không biết nói những gì, Kiều Gia Nặc trực tiếp tránh ra sau, Hoắc Vũ Thanh thế nhưng lại ủy khuất đến đôi mắt ửng đỏ, không ngừng lau nước mắt, cha cô nàng đứng ở cửa phòng học đợi, thấy thế liền vội vàng chạy tới an ủi.

Cận Trữ có vẻ hơi sững sờ, ngòi bút ở trên giấy nháp viết tới viết lui, tựa hồ có chút nghĩ không ra.

Hắn cũng ở đại tạp viện, hắn biết Kiều Gia Nặc cùng Hoắc Vũ Thanh quan hệ có bao nhiêu là tốt, cũng biết trong viện mọi người thường xuyên nói bọn họ sau khi lớn lên sẽ kết hôn.

Đây là cãi nhau?

Cận Trữ còn không nghĩ thông suốt, thu thập xong cặp sách Kiều Gia Nặc đã đi tới, trên mặt cậu vừa rồi còn treo biểu cảm lạnh nhạt khi đối mặt với Hoắc Vũ Thanh ,hiện tại lại hoàn toàn trái ngược mà tươi cười, nhiệt tình nói: “Cận Trữ, cậu phải đợi bà ngoại sao? Tôi trước cõng cậu đi xuống, người lớn tuổi lên xuống cầu thang sẽ ăn không tiêu.”

Ngải Hiểu Vũ còn chưa về, chỗ ngồi trống không, Cận Trữ khi quay đầu liền đối mặt với Kiều Gia Nặc đứng ở bàn học Ngải Hiểu Vũ, khuôn mặt tươi cười lộ ra hai lúm đồng tiền như hoa.

Đôi mắt Kiều Gia Nặc rất đẹp, dưới ánh mặt trời con ngươi phảng phất màu nâu nhàn nhạt, trong vắt, bên trong tràn đầy ý cười ôn hòa, thậm chí có thể rõ ràng chiếu ra biểu tình lạnh nhạt của Cận Trữ.

Cận Trữ chớp mắt, thời gian bỗng chốc như bị ngưng đọng, hắn thế nhưng bị lạc trong nụ cười của Kiều Gia Nặc.

Hắn nắm chặt bút bi trong tay, hô hấp hỗn loạn.

Giờ khắc này, hắn nhớ tới Kiều Gia Nặc trong WC giúp hắn đánh đuổi Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng, nhớ tới Kiều Gia Nặc không học thể dục về phòng học bồi hắn, nhớ tới Kiều Gia Nặc ba lần bảy lượt không chê phiền đối với hắn lộ ra nụ cười xán lạn chưa từng có……

Hắn dùng đầu lưỡi chống lại chân răng, tay nắm chặt bút bi run nhè nhẹ, hắn không rõ Kiều Gia Nặc làm như vậy đến cuối cùng là muốn làm gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, bây giờ từ đáy lòng hắn trào ra một cổ cảm xúc ầm ĩ, cứ như vậy trong l*иg ngực điên cuồng quay cuồng, mãnh liệt cơ hồ đem hắn nuốt hết.

“Tránh ra.” Hơn nửa ngày, Cận Trữ mới tìm lại được giọng nói của bản thân, “Tôi không cần cậu quản.”

Hắn hung hăng cắn răng, dường như đang cùng kẻ thù nói chuyện.

Cận Trữ cho rằng Kiều Gia Nặc bị hắn ép vào vách tường vài lần sau sẽ biết khó mà lui, ít nhất sẽ thu hồi vẻ cố ý bày ra tươi cười, không nghĩ tới Kiều Gia Nặc chỉ hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tôi đi trước, cậu cùng cụ bà tóc bạc về chú ý an toàn, chúng ta ngày mai gặp.”

Ai muốn cùng cậu ngày mai gặp!

Cận Trữ trong lòng nghĩ, bất quá rất mau, hắn lại có chút buồn bực —— hắn lúc này mới nhớ tới, hắn cùng Kiều Gia Nặc đích thật là mỗi ngày đều thấy, trong lớp học không thấy cũng có thể ở trong sân thấy, chỉ sợ hắn ra khỏi cửa có thể nghe thấy Kiều Gia Nặc cùng những đứa trẻ khác dưới lầu giương oai thanh âm.

Cận Trữ cảm giác trong lòng rầu rĩ, đặc biệt khi hắn nhìn bóng dáng vui mừng rời đi của Kiều Gia Nặc, xoay quanh trong lòng một cỗ cảm giác buồn bực.

Chờ đến lúc trong phòng học không còn mấy người, Ngải Hiểu Vũ cùng Lâm Linh mới cọ tới cọ lui đi vào phòng học.

Các nàng nhìn nhau vài lần, tay kéo tay đi vào chỗ ngồi của Ngải Hiểu Vũ.

“Cận Trữ.” Lâm Linh gương mặt phiếm hồng, sợ hãi vươn tay, trong tay cô nàng cầm năm cây kẹo que mới từ quầy bán quà vặt mua tới: “Thực xin lỗi, lúc trước là tôi hiểu lầm cậu.”

Cận Trữ cau mày, lạnh lùng nhìn năm cây kẹo que trong tay Lâm Linh, nhấp môi, không nói gì.

Gương mặt Lâm Linh càng ngày càng hồng, cảm giác có phần dày vò, cô nàng muốn rút tay về, lại lo lắng Cận Trữ sẽ cho rằng nàng không đủ thành ý, vẫn là phải kiên trì giơ tay lên.

Ngải Hiểu Vũ thấy thế, bắt lấy kẹo que trong tay Lâm Linh, cùng kẹo của bản thân đặt trên bàn học Cận Trữ.

“Cận Trữ, tiết học thể dục chúng tôi không phải cố ý trốn cậu, chúng tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau chúng ta vẫn là bạn cùng bàn tốt, bạn học tốt, cậu có thể tha thứ cho chúng tôi một lần không?” Ngải Hiểu Vũ hoạt bát một ít, có chút vô hại lại có chút làm nũng nói.

Lâm Linh cũng trông mong nhìn Cận Trữ.

Cận Trữ trên mặt không có biểu tình gì, không cảm động, cũng không phẫn nộ, ánh mắt hờ hững nhìn Ngải Hiểu Vũ cùng Lâm Linh trong chốc lát, đột nhiên rũ xuống mí mắt nhìn về phía bàn học bày biện một đống kẹo que.

Loại kẹo que 5 đồng một cây, đóng gói đẹp, mặt trên ấn chân to, là loại đồ ăn vặt mọi người thích nhất, chỉ là rất nhiều người một ngày tiền tiêu vặt cũng chỉ được 20 đồng, đều không thể nào bỏ ra mua kẹo que quý như vậy.

Hắn trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Là Kiều Gia Nặc bảo các cậu tới?”

Ngải Hiểu Vũ cùng Lâm Linh không nghĩ tới Cận Trữ đoán chuẩn như vậy, lập tức có chút luống cuống.

Lâm Linh không dám nói lời nào, Ngải Hiểu Vũ giải thích nói: “Cũng là chính chúng tôi muốn tới, cô Chu nói biết sai phải sửa đó mới là đứa trẻ ngoan, chúng tôi biết bản thân làm sai, liền nghĩ phải xin lỗi cậu, về sau chúng ta có thể chơi cùng nhau.”

Lâm Linh như gà con mổ thóc gật đầu.

“Không cần.” Cận Trữ lãnh đạm cự tuyệt nói.

Nói xong, hắn thoáng nhìn Ngải Hiểu Vũ cùng Lâm Linh trên mặt chợt lộ ra sự mất mát, bỗng chốc có chút động lòng, lại là ma xui quỷ khiến đem mớ kẹo que cất vào trong ngăn bàn, “Cái này tôi nhận, cảm ơn.”

Một giây trước Ngải Hiểu Vũ cùng Lâm Linh còn đang sầu não nghe xong lời này, tức khắc vừa mừng vừa sợ, cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ.

Hai nữ sinh cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh, sau khi được Cận Trữ tha thứ, liền thu thập cặp sách cùng nhau rời khỏi phòng học.

Cận Trữ ngồi trong phòng học hồi lâu, thấy sắc trời có điểm tối sầm, mới bắt đầu thu thập cặp sách, bọn họ sách vở không nhiều, hơn nữa phòng học sẽ không khóa lại, mọi người hằng ngày đều sẽ đem tất cả đồ vật mang đi.

Cận Trữ cũng không ngoại lệ.

Hắn đem đồ bỏ hết vào cặp sách, bất ngờ nhìn thấy mớ kẹo que vừa rồi cất vào, động tác có chút khựng lại, đáy mắt có chút động, ngay sau đó hắn nắm lấy mớ kẹo que kia, đứng dậy đi đến trước bàn học Kiều Gia Nặc, hướng vào chỗ trống trong hộp bàn ném vào.

Kẹo que lẫn lộn lăn vào hộc bàn, phát ra tiếng vang.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, hàng mi dài dưới làn da trắng bệch lộ ra một mảng tối trầm, đứng lặng một lúc lâu, phát ra bốn chữ: “Hư tình giả ý.”*

*Hư tình giả ý: dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó.

-

Cha mẹ Kiều Gia Nặc đều làm cùng đơn vị, cùng cha mẹ Hoắc Vũ Thanh là đồng nghiệp, tuy rằng tiền lương không cao, hơn nữa mỗi ngày đi làm chỉ đủ sống không mấy dư giả, nhưng cũng may công việc ổn định lại có phúc lợi, tan ca cũng sớm, đưa đón Kiều Gia Nặc cũng thuận tiện.

Kiều Gia Nặc còn chưa đi đến cổng trường, thật xa liền nhìn thấy ba hắn đẩy chiếc xe đạp trước cổng trường ngây ngốc ló đầu nhìn cậu từ phía xa.

“Ba!”

“Ai, con trai!” Kiều Đông liếc mắt một cái thấy được đứa nhỏ nhà mình, đôi mắt mừng rỡ nheo thành một đường.

Kiều Gia Nặc vội vàng tạm biệt các bạn học, chạy chậm tới trước mặt Kiều Đông.

Kiều Gia Nặc lần nữa đối mặt với Kiều Đông khi còn trẻ, thiếu chút nữa nhịn không được nước mắt chảy xuống.

Đời trước cậu bị Đàm Phỉ Nhiên cầm tù, Kiều Đông vì tìm kiếm cậu chạy ngược chạy xuôi, kết quả do quá sức, khi lái xe đυ.ng phải cột điện bên đường, mất đi một chân, từ đó cũng suy sụp, thế nhưng hiện tại lại đang đứng trước mặt Kiều Gia Nặc.

Hiện tại Kiều Đông mới 35 tuổi, tóc đen nhánh, lưng cũng không gù, còn có chút hơi béo, cười rộ lên thấy răng không thấy mắt, là kiểu người nhìn vào sẽ làm cho người ta thích, không nghĩ đời trước ba hắn lại đi mất tinh thần cùng già nua.

“Ba……” âm thanh Kiều Gia Nặc run rẩy, đột nhiên tầm mắt mơ hồ, một đầu chui vào trong lòng ngực Kiều Đông, trộm đem nước mắt bôi trên quần áo Kiều Đông.

Kiều Đông hoàn toàn không biết động tác nhỏ của Kiều Gia Nặc, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là cha con, Kiều Đông vẫn nhận ra sự khác thường của Kiều Gia Nặc, vì thế tùy tiện vỗ vỗ lưng Kiều Gia Nặc : “Đây là làm sao? Tiểu tử nhà ta cũng có một ngày sẽ khóc nhè?”

Kiều Gia Nặc nghe thấy âm thanh dễ chịu của Kiều Đông, lập tức nín khóc mỉm cười.

Cậu duỗi tay ôm eo Kiều Đông, không ngừng ở trong lòng ngực Kiều Đông cọ cọ: “Không có gì, chính là có một chút tưởng ba là mẹ.”

Kiều Đông bất đắc dĩ, ngẩng đầu đối diện tầm mắt vị phụ huynh bên cạnh.

Vị phụ huynh kia cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi có bao giờ làm nũng đâu.”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng, ta cũng biết mắc cỡ.” Kiều Đông miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sủng nịch, một phen bế Kiều Gia Nặc đặt trên yên sau xe đạp, sau đó ngồi trên xe, “Nắm chặt, chúng ta sẽ cất cánh bay~”

“Bay” âm điệu còn chưa rơi xuống, xe đạp đã hướng tới phía trước chạy tới.

Bất quá nói là cất cánh, kết quả Kiều Đông kỵ đến so với ốc sên còn chậm.

Đời trước Kiều Gia Nặc không biết, vì thế không khỏi cằn nhằn Kiều Đông, người khác đều nói kỵ xe tốc hành dễ dàng, kỵ tàu chậm rãi khó khăn.

Gió tháng chín cùng với khí nóng, thổi lên má Kiều Gia Nặc, cậu chỉ có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Kiều Gia Nặc đem mặt dán trên lưng Kiều Đông, híp mắt nhìn phong cảnh ven đường lui về phía sau, trái tim của cậu bỗng chốc nhảy lên, nhanh như muốn từ trong l*иg ngực nhảy ra.

Cậu thế nào lại may mắn như vậy?.

Trời cao cho cậu một cơ hội trọng sinh.

Cho cậu cơ hội một lần nữa bảo vệ người đã từng bảo vệ cậu, cha mẹ, ông bà nội, bạn bè, còn có…… Cận Trữ.