Chương 40: Đường Lui

Thời điểm Lâm Lạc rời thôn là bằng xe con bình thường, trở về lại biến thành kiểu xe vừa nhìn đã biết là siêu xe, lập tức làm thôn Chu gia bùng lên một đợt thảo luận kịch liệt.

Mà cái xe cũ kia, Lâm Lạc trực tiếp bán cho cửa hàng xe second-hand, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng cũng bán mấy vạn tệ.

“Lạc nha đầu phát tài rồi hả?”

“Cái xe này vừa nhìn là biết không rẻ rồi, con bé vừa xây nhà vừa mua xe, tiền từ đâu ra nhỉ?”

Rốt cuộc ai cũng biết cha mẹ Lâm Lạc đều là giáo viên, mà giáo viên thì có thể có bao nhiêu tiền?

Có một thôn dân lập tức hạ thấp thanh âm, “Thì tiền mua mệnh của cha mẹ nó chứ đâu, tôi nghe nói kẻ gây tai nạn chính là một phú nhị đại.”

“Gì, Lạc nha đầu này thật là……”

Lâm Lạc trực tiếp đem xe ngừng ở trong sân, làm cái sân vốn dĩ không lớn trực tiếp bị chiếm dụng một nửa.

Mà bản nhân cô thì đi nghênh đón sói con nhiệt tình.

Vừa cọ quanh chân lại vừa xoay vòng vòng, làm Lâm Lạc có cảm giác không phải cô đi ra ngoài một ngày mà là mười ngày nửa tháng vậy.

Nhưng mà chờ đến khi Vân Thư vẻ mặt không vui xuống xe, Lâm Lạc lại đem lực chú ý tới trên người anh, “Anh nghe thấy những lời này đó?”

Vân Thư nhíu mi, “Bọn họ thật là kỳ quái, rõ ràng không thân cũng chẳng quen Lạc Lạc, nhưng lại luôn thích nói hươu nói vượn.”

Nói thật, mới ngay trước mắt thôi, ấn tượng của Vân Thư đối với thôn Chu gia thật sự không tốt, trong mấy chục người dân trong thôn cũng chỉ có mỗi Diêu a bà là thiệt tình thích Lâm Lạc.



Còn lại những người khác, có một bộ phận là không quan tâm, sẽ không nói cái gì cũng mặc kệ người khác nói như thế nào.

Nhưng còn có một bộ phận, thật sự là miệng tiện!

Các thôn dân không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối hôm trước, nhưng Vân Thư nhớ rất rõ ràng, sự kiện kia có thể nói là đã làm rất nhiều người lộ ra bản chất thật của mình.

Rõ ràng người thiếu chút nữa bị thương tổn chính là Lạc Lạc, những người đó lại không có một ai đứng ra an ủi Lạc Lạc, ngược lại còn đi chỉ trích cô mang đến phiền toái cho thôn Chu gia.

Lâm Lạc nhìn Vân Thư đang tức giận, đôi mắt đen láy sáng tỏ, ý cười trên khóe môi bất biến, cho người ta cảm giác như là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội vậy.

“Vân Thư này, như thế rất bình thường.”

“Tôi không quan tâm bọn họ, cho nên không tức giận, anh quan tâm tôi, cho nên cảm thấy tức giận.”

Ánh mắt Lâm Lạc giờ phút này phảng phất như xuyên qua thời không, dừng ở một nơi xa xôi không biết.

“Chính là, cứ để kệ cho bọn họ nói như vậy sao?”

Vân Thư biết Lạc Lạc tạo cho người ta cảm giác thành thục không đúng với lứa tuổi, là kiểu giống như đã trải qua vạn sự, coi nhẹ hết thảy.

Nhưng mà, Vân Thư không phải nha.

Anh lòng dạ hẹp hòi, nếu Lạc Lạc không thèm để ý, vậy buổi tối anh sẽ……



Không đợi Vân Thư nghĩ ra mấy chiêu trả thù, Lâm Lạc đột nhiên nhoẻn miệng cười nhìn anh, trong đó còn mang theo vài phần nghịch ngợm, lúc này mới giống với một cô nương chưa tròn hai mươi tuổi.

“Đương nhiên không phải, vô duyên vô cớ miệng tiện như vậy, đương nhiên sẽ phải chịu một chút trừng phạt.”

Bởi vì buổi tối hôm trước mới vừa hạ ám chỉ tinh thần, khoảng cách thời gian nếu quá ngắn thì sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề, cho nên buổi sáng ngày hôm qua khi Lâm Lạc rời nhà không có làm cái gì.

Nhưng hiện tại đã gần hai ngày trôi qua, cô có thể lại ra tay lần nữa!

Hơn nữa Lâm Lạc không nói thêm là, hiện tại cô coi rất nhiều người trong thôn này như là người chết vậy.

Khi mạt thế đến, sẽ có đến hai phần ba dân số trở thành tang thi, người già trẻ nhỏ có tỷ lệ còn lớn hơn, với tình trạng của thôn Chu gia bây giờ nếu không có Lâm Lạc che chở, đến lúc đó không sai biệt lắm sẽ biến thành một cái thôn không người.

Nếu bọn họ là những người hòa thuận dễ chung sống, Lâm Lạc không ngại che chở vài phần, rốt cuộc nơi đây lưu lại không ít kỷ niệm hạnh phúc thời thơ ấu của cô, đáng tiếc……

Bọn họ đã từng chút từng chút một chặt đứt đường lui của mình.

Mấy ngày tiếp theo, không ít thôn dân trong thôn vẫn tiếp tục gặp ác mộng, ngắn ngủn mấy ngày khiến cho cả người mỏi mệt bất kham.

Đặc biệt là vị cựu thôn trưởng kia, vẫn luôn mơ thấy mấy đứa bé gái bị lão ta vứt bỏ ngày trước tới tìm lão đòi nợ, làm cho thần kinh lão căng thẳng đến mức sắp vụn vỡ.

Đồng thời trong đầu bọn họ bắt đầu tự nhiên mà bỏ qua sự tồn tại của Lâm Lạc và Vân Thư, tựa như bạn biết là có người đó, nhưng bạn sẽ không chủ động suy nghĩ tới, càng sẽ không chủ động nhắc đến, giống như là hai đường thẳng song song không giao nhau.

Hiện tại sắp hết tháng mười hai, cách mạt thế chỉ còn tám tháng, Lâm Lạc chỉ nghĩ nắm chặt thời gian thăng cấp và dự trữ vật tư, có thời gian giận rỗi không bằng sớm một chút đi đánh dấu thêm mấy cái mạch nước.

Đến tận đây, trừ bỏ Diêu a bà cùng Vân Thư, thôn Chu gia đã hoàn toàn tách biệt cùng Lâm Lạc.