Chương 1: Bóng dáng quen thuộc trong giấc mơ

Từ những đêm dài không trọn giấc, cậu lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc, một giấc mơ mơ hồ, với bóng người không rõ mặt mũi nhưng lại thân thuộc đến lạ kỳ. Cậu cố gắng đưa tay ra chạm vào nhưng nó liền biến mất. Mỗi lần tỉnh dậy, nước mắt giàn giụa không thể kiềm chế, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt.

“Lại mơ thấy nữa rồi…”

Không thể hiểu nổi sự thôi thúc từ sâu thẳm trong lòng, cậu tìm đến bên bờ biển. Biển cả mênh mông và những cơn sóng vỗ rì rào như những lời thì thầm an ủi. Cậu ngồi xuống, đôi mắt mơ hồ nhìn vào những con sóng, cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Trong làn nước xanh biếc, cậu dường như thấy bóng dáng ấy lấp ló. Ngay khi cậu dường như sắp nhìn thấy khuôn mặt đó, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những hạt cát nhỏ li ti. Cát bay mù mịt, chạm vào mắt cậu, khiến cậu nhăn nhó và nheo mắt lại. Sự đau rát từ những hạt cát khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, bóng dáng trong làn nước cũng từ từ tan biến như bọt biển.

Nắng chiều tà khiến cậu cảm thấy cô đơn. Hoàng hôn trên biển rất đẹp, nhưng lòng cậu lại nặng nề, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.

Cậu bị tai nạn xe vào hai năm trước, khi cậu tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, chân cậu bị gãy. Cậu không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, người thân cậu nói rằng trên đường đi làm về cậu đã gặp tai nạn, chiếc xe đâm trúng cậu lao vào tường bốc cháy, tài xế cũng đã mất.

Cậu không nhớ gì.

Cứ thế mà thời gian trôi qua, đôi chân để lại di chứng từ vụ tai nạn khiến cậu di chuyển khó khăn.

Nhưng dạo gần đây, trong giấc mơ cậu lại thường xuyên nhìn thấy bóng dáng một ai đó. Cậu muốn tiến đến gần nhìn cho rõ, nhưng càng đến gần lại càng xa, hình ảnh dần mờ nhoà mà biến mất.

Khi choàng tỉnh dậy thì người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Mẹ cậu lo lắng, thường xuyên vào phòng đánh thức khi nghe thấy tiếng cậu gọi ai đó.

“Con gặp phải ác mộng sao?” Mẹ vừa lo lắng vừa hỏi han trấn an.

“Con đã mơ thấy… Ai đó rất quen thuộc.. Con … Con không thể nhìn rõ.”

Trong đầu cậu không thể hình dung được bóng người ấy ra sao.

“Không sao đâu con. Chỉ là di chứng để lại thôi. Mẹ lấy cho con cốc nước.”

Cậu nằm xuống giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu cảm nhận được sự quen thuộc của người trong giấc mơ, họ đưa tay về phía cậu…

Đến sáng hôm sau cậu vẫn chưa chợp mắt được, có lẽ cần đi đâu đó. Em gái muốn đi cùng nhưng cậu chỉ muốn một mình. Có lẽ là dạo phố.

Bước đi trên những con phố, ngắm nhìn dòng người qua lại. Cậu cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này, không thể chen vào dòng người tấp nập đó, càng không thể vội.

Cậu nhìn lại đôi chân mình, rồi im lặng một hồi.

Cậu bước vào quán cà phê, gọi một tách cà phê nóng. Thời tiết vào cuối thu, trời bắt đầu se se lạnh. Cậu đưa tay chỉnh lại cái khăn quàng trên cổ, trước khi ra ngoài mẹ cậu đã choàng cho cậu cái khăn để giữ ấm.

Thời tiết khiến chân cậu không thoải mái, cơn đau nhức thường xuyên hành hạ cậu.