Chương 2

Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ngắm dòng người qua lại như một dòng chảy không ngừng nghỉ. Trong lòng cậu như dậy sóng, những cảm xúc hỗn loạn tràn ngập tâm trí.

Cậu không biết bản thân muốn gì, không nhớ rõ từng là ai, và cũng chẳng biết mình muốn đi đâu. Khát khao tìm một đích đến, nhưng lại mù mờ về con đường phía trước.

Ánh nắng nhạt buổi chiều len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên bàn tay cậu đang cầm tách cà phê. Từng giọt cà phê ấm nóng chảy xuống cổ họng, nhưng chẳng thể nào làm ấm được trái tim, vẫn cứ cô đơn. Hơi thở cậu phảng phất trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương từ quán cà phê.

Năm trước, cậu đã muốn yêu đương, tưởng rằng có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhưng chỉ sau vài hôm, cậu nhận ra mình không thể tiếp tục nữa. Cô gái ấy cũng không níu kéo, lặng lẽ chấp nhận và cả hai trở lại thành bạn. Cảm giác đó như một vết cắt nhỏ, không đau nhưng âm ỉ, để lại một khoảng trống khó lấp đầy. Cậu không muốn xem người khác như vết chấp vá bên trong bản thân mình được.

Khung cảnh bên ngoài là sự ồn ào của cuộc sống, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng và rối bời trong lòng cậu. Những tia nắng cuối ngày lấp lánh trên con đường, người qua kẻ lại, tạo nên một bức tranh sống động.

Nhưng với cậu, mọi thứ như một thước phim chậm rãi, không có điểm nhấn, không có ý nghĩa. Cậu tự hỏi, liệu có ngày nào đó cậu tìm được con đường cho riêng mình, hay vẫn mãi lạc lối trong chính thế giới của mình?

Cậu rời đi, bắt chuyến tàu sắp khởi hành. Chính mình cũng không biết nó trạm dừng của nó ở đâu, ít ra nó có thể đưa cậu đi.

Nó có đích đến của nó, cậu thì không.

Ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rọi qua cửa kính chiếu lên gương mặt đượm nét buồn. Cậu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ như vậy lướt qua.

Trên màn hình nhấp nháy hiển thị là 4 giờ 30 phút, sắp đến giờ chuông nhà thờ đổ. Bình thường thì đây là lúc đi đón cháu gái đang học mẫu giáo, nhưng hôm nay cậu muốn đi đâu đó nên nhờ mẹ cậu đón hộ.

“Được rồi! Mẹ sẽ đón bé Sun, con cũng tranh thủ về trước khi trời tối nhé!”

“Vâng, mẹ!”

Sau khi tắt máy, cậu lại đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung và u ám.

Đột nhiên, tiếng đứa trẻ vang lên. "Biển kìa, đẹp quá! Mẹ ơi, con muốn đi biển!"

Cậu giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ tàu.

Sóng biển dồn dập và ngọn hải đăng lấp ló phía xa, ánh nắng chiều rọi lên mặt biển tạo thành những mảng sáng óng ánh. Cảm giác này là sao? Cậu đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác nhói đau trong l*иg ngực, như hàng ngàn mũi dao đâm vào người. Cậu khó khăn hít thở, tay giữ lấy thanh chắn ngăn, cố giữ cho bản thân bình tĩnh trở lại.