Chương 22

Hai người lớn đang cười nói, nhưng có người lại không biết gì, nghĩ đến lời khuyên của mẹ, Đại Ny Nhi giơ tay hét lớn: “Cậu, mẹ cháu nói với cháu rằng dì Hồng Anh nhà bên nhờ mua một cái chậu rửa tráng men. Con dâu họ Ngô muốn một bình nước nóng, dì của cháu vừa mới sinh em bé, vì vậy cháu muốn cậu giúp mang hai thùng sữa mạch nha..." Chu Yến nghe được thanh âm này, răng bắt đầu đau nhức, cô không nghĩ mình là cháu của người ngoài.

Thời đại này, mua gì đều phải có phiếu định mức, nhất là mạch nha, bình thuỷ các loại đồ vật, không có phiếu định mức, cho dù có tiền cũng mua không được.

Khi Đại Ny Nhi nhờ cậu cô mang những đồ dùng quý giá này, họ nghĩ cậu cô có thể lên trời, hay họ nghĩ cậu cô nợ họ thứ gì? Họ không đưa tiền hay vé trước còn chưa tính, hành động ứng trước tiền kỳ quái này là điều mà chỉ hai mẹ con họ mới nghĩ ra được.

"Hay lắm. Tao nói mày sống chết đi huyện thành thì ra ở chỗ này đợi là phiền phức của mẹ mày" Bà Chu lão tức giận đến cảm giác khuôn mặt già nua của mình đã hoàn toàn bị Đại Ny Nhi làm nhục!

Vốn dĩ Triệu gia đến cửa nhà, bà sợ Triệu gia người thành phố sẽ coi thường họ Chu và mang Yến nha đầu quý giá của bà đi, cuối cùng bà dùng thức ăn của chính mình để lộ diện trước mặt Triệu Hữu Hằng, để tạo ấn tượng tốt, đứa cháu gái chết tiệt này cư xử không biết xấu hổ như thế làm bà mất hết mặt mũi.

Bà bây giờ tràn đầy hối hận! Nếu biết con dâu thứ hai phiền toái như vậy, lẽ ra bà không nên nghe lời ông nhà mà để cô ta gả vào, cũng không nên nhắm mắt làm ngơ mà cho phép cô ta ở nhà quậy nhiều năm như vậy. Khốn nạn! Nhìn xem cô ta đã dạy con gái mình những đức tính gì! Nó đã mười bốn tuổi rồi, sao có thể nói như vậy khi không biết phép lịch sự?

Càng nghĩ càng tức giận, bà Chu lại đánh cô ta, rồi không ngừng xin lỗi Triệu Hữu Hằng, nói rằng bản thân đã quản giáo không nghiêm, bảo anh ta đừng để trong lòng.

Bà Chu đã làm ruộng đã nhiều năm, trên tay có những vết chai dày, mỗi lần bị đánh, Đại Ny Nhi đều có cảm giác như bị vô số mũi kim đâm vào, khiến mặt nóng bừng đau đến mức mặt cô ta tê dại.

Đại Ny Nhi từ nhỏ chưa từng bị bà Chu đánh, sau khi bị đánh cảm thấy vô cùng đau khổ, không phải chỉ là mang đồ cho hàng xóm thôi sao? Người ta cũng không phải không trả tiền, đến nỗi đánh cô ta sao. Nghe tiếng tát thôi cô ta đã cảm thấy đau đớn! Không phải bà muốn tát cô ta thành đầu heo để cô ấy không thể ra ngoài chứ?

Nghĩ đến đây, Đại Ny Nhi trong lòng cảm thấy hoảng sợ, cô ta là người dựa vào khuôn mặt, trong thành phố có rất nhiều nam nhân đang chờ một đòn của cô ta. Sao có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta bị đánh thành đầu heo.

Đang định phản kháng, cô ta đột nhiên nghe thấy vài cái tát vào mặt không quen thuộc, Đại Ny Nhi với khuôn mặt sưng tấy nhìn lên, nhìn thấy Chu Yến cái đứa địa chủ bướng bỉnh kia, đang đứng trước mặt cô ta ấn vào đốt ngón tay của cô ta. Tay cô ta hết lần này đến lần khác lần lượt phát ra tiếng xương gãy, mà trên mặt Chu Yến vẫn là nụ cười nửa miệng, không hề biểu hiện ra vẻ uy hϊếp.

Nghĩ đến hôm qua cô bị Chu Yến ném như môn thần, cha mẹ cô phải vất vả mới kéo cô ta xuống, toàn thân cô ta vẫn còn đau nhức, Đại Ny Nhi vừa tức vừa giận nhưng lại không dám cử động, thậm chí còn không có động tĩnh gì.