Chương 49

Tên khốn đó lập tức hiểu ra, trợn mắt to, che ngực ngã xuống đất, chỉ vào Chu Yến kêu lên: “Ôi, ta già rồi, lại bị một tiểu cô nương ức hϊếp, suýt nữa đánh chết ta! Quân Giải phóng Nhân dân, xin hãy cho tôi một lời giải thích. Cô ta đánh tôi. Có phải bồi thường tổn thất và phải ngồi tù mấy ngày không?" "Hừ! Anh dám tống tiền khi táy máy tay chân với người ta!" Người thím bị đánh che khuôn mặt bị đánh của mình và nhổ thật mạnh vào tên khốn đó!

Khi gã đàn ông hôi hám này sàm sỡ cô bé, bà ta từ bên cạnh nhìn thấy, phù hợp với nguyên tắc nói ít làm nhiều khi ra ngoài, bà ta chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

Vốn tưởng rằng cô bé sẽ nuốt giận, im lặng chịu đựng sự việc này, dù sao phụ nữ thời đại này vẫn rất phong kiến và bảo thủ, nếu chuyện bị lợi dụng này trở thành chuyện lớn, liệu cô ấy có còn kết hôn ở thời đại này được không?

Không ngờ cô gái này tính khí không nhỏ, còn dùng tay đánh người bất tỉnh!Tuy không hiểu cô nương lấy đâu ra sức lực như vậy, nhìn bộ quần áo quê mùa của cô, bà ta vẫn xếp cô vào loại làm công việc nặng nhọc. Đó là loại người mới có sức mạnh to lớn như vậy.

Vốn dĩ người bà ta có lòng tốt nhéo tên khốn đó vì lợi ích của ba người lính, nhưng không ngờ, bà lại nhầm lòng tốt của mình với một con lừa không tim không phổi, lại còn bị hắn tát một cái!

Bà ta cảm thấy rất tức giận, gần hai mươi năm kể từ khi bà ta nắm quyền trong gia đình, không có ai dám đánh bà ta bây giờ lại bị một kẻ có lòng đen tối đánh! Ở đây còn ba người lính nên bà ta không lao tới làm om sòm, nhưng khi nghe được tên khốn kiếp đó làm trò vớ vẩn, bà ta phải nói điều công bằng cho Chu Yến.

“Súc sinh!”

“Phi! Sao không đem ngươi đạp chết!”

"Đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân, hãy nhanh chóng đưa con thú này đến Cục Công an và trả lại công lý cho cô gái này!"

Nghe bà thím nói xong, những người xung quanh tức giận, lớn tiếng đòi trừng phạt tên khốn nạn đó.

"Đại Pháo, Từ Tam, hai anh bắt người đưa hắn đến đồn cảnh sát gần nhất.Giao cho hai anh xử lý hắn rồi đến tìm tôi." Cao Khải Ca ra lệnh xong, liếc nhìn cô bé đang nhặt chăn bông và bàn chải đánh răng ở cầu thang, anh bước tới giúp nhặt hai chiếc chăn bông lên, ôm vào lòng hỏi: “Cô bé đi tầng mấy? Anh giúp em đưa đến đó.”

Đợi khi đến phòng số 5 trên tầng ba, nhìn thấy giáo sư Cao với bàn chân trái bị trói bằng thạch cao và chân treo trên một giá đỡ, ông mỉm cười chào hai người biểu hiện như thể nhìn thấy quỷ.

Giáo sư Cao không quan tâm họ đang nghĩ gì, ông vui mừng khôn xiết khi thấy họ đến gặp mình: "Nào Đức tử, để chú giới thiệu với cháu cô gái bên cạnh tên là Chu Yến, lớn lên rất xinh đẹp và có bản lĩnh. Mặc dù mới quen nhau được một ngày nhưng cô ấy là người đến nhanh nhất khi nghe tin chú xảy ra chuyện. Chu Yến, người lính bên cạnh là cháu trai chú Cao Đức. Hôm nay tình cờ có chuyến công tác đến Nam Côn nên đi thăm chú."

Chưa kể phản ứng của Cao Khải Ca, khi Chu Yến nghe thấy người anh em đẹp trai và độc đoán bên cạnh mình gọi là Cao Đức, một lời nhắc dẫn đường hiện đại nào đó tự động hiện lên trong đầu cô: "Cao đức địa đồ sẽ tiếp tục dẫn đường cho bạn....."

"Phốc --" Chu Yến không nhịn được cười một tiếng.