Chương 7

Cả nhà ăn xong mì trắng, bà Chu liền nấu cho Chu Yến cháo khoai lang, cũng không sợ bỏ phí củi. Gần nửa ngày, cháo mới sệt lại, cho thêm khối đường vào thơm nức mũi. Thơm đến nỗi cô ta phải trộm một miếng, bị cả nhà trách mắng một lúc. Cái này còn chưa tính, Chu Kiến Lập luôn đàng hoàng còn tát cô ta một cái, lý do là ăn trộm đồ của cháu gái khi đang bị bệnh. Chu Thúy Hoa chưa từng nhận được ấm ức như vậy, trong cơn tức giận thu bao quần áo chuẩn bị bỏ về nhà mẹ đẻ mấy ngày, để chèn ép khí thế Chu gia một chút, cho bọn họ năn nỉ mình trở về nhà. Nhưng không nghĩ đến, giữa đường về nhà mẹ đẻ lại gặp một người, lập tức lại đổi chủ ý.

Hôm nay nhà Chu gia là náo nhiệt nhất.

Không nghe nói sao? Con dâu thứ ba nhà Chu gia từng là tiểu thư nhà địa chủ, nay nhà mẹ đẻ cô ta tìm đến. Còn là một người ở trong thành, nghe nói lần này tới là đón Yến nha đầu vào thành hưởng phúc.

Thôn Thanh Thủy ba mặt toàn núi, đối diện là một dòng sông lớn, mọi người đời đời kiếp kiếp đều kiếm ăn ở đây. Người trong thôn đi xa nhất chính là đi trấn trên ở bờ bên kia.

Đến đó phải đi đường núi nửa ngày, sau đó tiếp theo phải ngồi thuyền, nhìn dòng soáy nước chảy siết, sợ hãi ngồi trên sông rồi phải đi bộ hơn một tiếng nữa mới có thể đi lên trên trấn.

Một lần đi là phải đi cả ngày. Nếu là đi huyện thành thì phải đi đến bốn, năm ngày.

Bởi vậy người trong thôn ngoại trừ gặp mấy người giải phóng quân, thì chưa từng thấy cái gì ở trong thành. Chỉ nghe được từ loa ở trong thôn nói về sự tình trên thành thôi.

Đối phương là một người nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, tóc chải chỉnh tề, trên người mặc một bộ vest trắng xám, trong ngực còn cắm một chiếc bút máy, trong tay còn mang nhiều bao tải khác nhau, nam nữ già trẻ trong thôn đều cảm thấy kì quái. Mọi người nhao nhao vây quanh tường nhà Chu gia nghị luận ầm ĩ :

"Ôi, mọi người nhìn cái người mặc quần áo kia đi, sạch sẽ, toàn thân trên dưới không có một miếng vá, rất dễ nhìn".

"Đúng vậy, dạo này cái gì cũng thiếu thốn, trong làng chúng ta không ai là không mặc quần áo vá cả, quần áo không có miếng vá mặc trên người chúng ta đều chưa thấy bao giờ."

"Tôi thấy hắn mang đến khá nhiều đồ, toàn là đồ ở trên trấn trên. Cái vật nền trắng hoa màu xanh đấy, giống đồ ở trên trấn, gọi là cốc tráng men, trông thật đắt".

"Nhà lão Chu hưởng phúc rồi, có thân thích ở trong thành, về sau có đồ gì tốt, chỉ cần kín tiếng, có thể không cho sao? Trong thành thật tốt! Cái gì cũng không thiếu, thật hâm mộ bọn hắn."

Nghe thấy những lời này, nhà Chu gia chỉ cảm thấy ê răng, trước thời chiến tranh, lão Tam đi huyện thành làm công, lúc vô tình cứu được mẹ Chu Yến là Triệu Mộng Như.

Hai người gặp nhau nhất kiến chung tình. Triệu Mộng Như mặc kệ người nhà phản đối kiên quyết phải gả cho tiểu tử nghèo là Chu lão tam, theo hắn đến thôn Thanh Thủy. Triệu gia quá thất vọng, cùng Triệu Mộng Như cắt đứt liên hệ.

Thời điểm đó, Triệu Mộng Như vẫn còn đang đắm chìm vào sự hạnh phúc, cảm thấy chỉ cần có tình yêu thì cái gì ăn cũng có.

Nhưng hiện thực lại như một câu chuyện cẩu huyết, chậu máu này đến chậu máu khác vẩy đến toàn thân cô ta đều là máu, không chờ cô ta oán than thì lại có một chậu khác giội xuống, trực tiếp đem cô ta đánh bò xuống dưới đất không đứng lên nổi.