Chương 2: Không Cần Hỏi Nhiều, Dựa Theo Tôi Gửi Mà Làm Đi

Nước giếng ngọt lành ngon miệng, tuy không thể cải tử hoàn sinh giống như trong tiểu thuyết miêu tả, nhưng có thể cường thân kiện thể, mỹ dung dưỡng nhan, thật sự có thể xưng là linh tuyền.

Tiến vào nhà gỗ bên trong có rất nhiều đồ nội thất hiện đại hóa, khiến người ta kinh ngạc chính là bên trong nhà gỗ có điện, chuyện này thật sự khó tin.

Phía bên phải nhà gỗ còn có kho hàng, có thể giữ tươi vĩnh viễn.

Kho hàng nhìn không to lắm, nhưng có thể chứa vô số đồ.

Lúc này bên trong kho hàng không có nhiều vật tư, đây cũng là vì Lục gia giàu có xong không có nhu cầu lớn với không gian, cho nên kho hàng chỉ có một ít lương thực và dược liệu, trái cây.

Có được không gian này gần một năm, Lục Thanh Nghiên mới xem như hoàn toàn hiểu biết và khống chế toàn bộ không gian, chậm rãi thêm vào không gian không ít vật phẩm thuộc về mình.

Nếu không có giấc mơ kỳ lạ này, Lục Thanh Nghiên chỉ muốn làm thiên kim hào môn, có việc thì đến bệnh viện của Lục gia khám bệnh chữa trị cho người ta, không có việc thì thiết kế mấy bộ quần áo, sống thảnh thơi nhàn nhã.

Xoa cái trán phát đau, Lục Thanh Nghiên làm ra một quyết định điên cuồng còn lớn mật.

Cô mở máy tính ra, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng gõ chữ trên màn hình.

Xuyên qua màn hình có thể thấy được phía trên viết gạo, lương thực, vật tư, còn có không ít đồ dùng sinh hoạt và dược vật.

Sáng sớm trợ lý cuộc sống của Lục Thanh Nghiên cầm folder đến biệt thự của Lục gia.

Trợ lý Tống Dao tốt nghiệp đại học top đầu, tinh thông bốn ngôn ngữ luôn ưu tú còn bình tĩnh lúc này hiếm khi thay đổi sắc mặt.



Trước bàn ăn, Lục Thanh Nghiên ưu nhã dùng bữa sáng.

Tống Dao cầm folder muốn nói lại thôi, cho dù xác nhận nhiều lần vẫn không dám tin.

“Đại tiểu thư…”

Lục Thanh Nghiên lau khóe miệng, đặt giấy ăn xuống lúc này mới nhìn trợ lý sinh hoạt của mình, đôi mắt đẹp bình tĩnh sâu thẳm.

“Không cần hỏi nhiều, dựa theo tôi gửi mà làm đi.”

“Dạ!”

Tống Dao thức thời câm miệng, vị đại tiểu thư của Lục gia này luôn lý trí, cô muốn làm gì sẽ không cho phép người khác lắm miệng, Tống Dao cầm tiền lương một năm kếch xù biết mình chỉ cần làm theo lời Lục Thanh Nghiên nói là được.

Đi ra khỏi biệt thự, Tống Dao ngồi trên xe mình lúc này mới mở folder ra, trong mắt không che giấu khϊếp sợ.

Tận 30 trang đều là vật tư kếch xù, chỉ riêng gạo đã mấy trăm tấn, tất cả vật tư cộng vào, mấy trăm người mười đời cũng đừng nghĩ ăn hết.

Kỳ lạ chính là một số đồ dùng sinh hoạt ví dụ như quần áo đa số lại muốn mua dựa theo thập niên 60-70, rốt cuộc là đại tiểu thư muốn làm gì?

Nếu đổi thành người khác Tống Dao sẽ nói người nọ chắc chắn điên, đổi thành Lục Thanh Nghiên…



Tống Dao vẫn luôn tin phục cô cũng rất muốn nói một câu Lục Thanh Nghiên điên rồi.

Thở dài một hơi Tống Dao khép folder vào, biết kế tiếp mình sẽ đi khắp cả nước, không chỉ tìm kho hàng mua mấy thứ này, còn phải bán mười mấy bất động sản và cửa hàng trên danh nghĩa của Lục Thanh Nghiên lấy tiền mặt.



Biệt thự cao cấp của Lục gia, Lục Thanh Nghiên đánh giá thật kỹ căn nhà này, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Cô lấy di động ra, gọi điện cho một người cả đời này cũng không muốn để ý tới.

Muốn gom đủ vật tư cô muốn, tiền ắt không thể thiếu.

Toàn bộ cửa hàng bất động sản trên danh nghĩa của cô khoảng chừng 1 tỷ, cộng thêm ông nội chia cho người nọ sau đó để cho cô 2.5 tỷ tiết kiệm, tiền tiết kiệm của cô hơn 5000 vạn, như vậy cộng lại mới hơn 3.5 tỷ, vẫn chưa đủ!

Danh nghĩa của cô còn có 20% cổ phần tập đoàn Lục Thị, cùng với căn nhà này ông nội để lại cho cô, người nọ đã sớm muốn bỏ giá cao mua biệt thự này.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, không đợi bên kia mở miệng Lục Thanh Nghiên đã nói trước:

“Yêu cầu của ông tôi đồng ý, nhưng mà tôi muốn 10 tỷ, cổ phần và biệt thự cộng lại 9 tỷ, 1 tỷ còn lại coi như ông bồi thường cho tôi, trong vòng một tháng tôi muốn nhận được số tiền này.”

“Được!”

Bên kia im lặng mười mấy giây sau đó đồng ý yêu cầu của Lục Thanh Nghiên.