Chương 23: Bàn Giá

Cô nhìn thoáng qua bốn phía, mấy trăm mét cũng không có người, cây cối xung quanh còn nhiều, là địa điểm giao dịch không tệ lắm, có lẽ sau này nơi này sẽ thành cứ điểm của cô.

Sắc trời hơi tối lại, đồng hồ biểu hiện đã là 5 giờ.

Lục Thanh Nghiên dùng chổi quét dọn trong phòng một lát, dọn ra vị trí trống mới lấy gạo, bột mì trong không gian ra.

Ngoài cửa truyền tới động tĩnh, xuyên qua khe hở Lục Thanh Nghiên thấy được Trương Khánh dẫn theo hai gã thanh niên tới đây.

“Chị gái, chị ở đâu?”

Một người thanh niên bên cạnh Trương Khánh nhỏ giọng gọi.

“Vào đi.”

Lục Thanh Nghiên đi từ phòng ra, Trương Khánh vội vàng dẫn người của mình vào.

“Kiểm tra rõ ràng.”

Lục Thanh Nghiên lùi một bước, mười mấy túi lương thực, xe đạp và radio mới tinh phía sau khiến đôi mắt người ta sáng ngời.

Tiểu đệ của Trương Khánh kiểm tra lương thực, mừng đến không khép được miệng:

“Anh Khánh, em chưa từng thấy lương thực nào tốt như vậy.”



Gạo và bột mì giống như tuyết, không có bất cứ tạp chất gì.

Trương Khánh vô cùng hài lòng.

“Chị gái, chúng ta vốn nói gạo và bột mì tốt 1 tệ nửa cân, gạo của chị còn tốt hơn tôi tưởng tượng, tôi cho chị thêm 2 hào. Xe đạp thì 220 tệ một chiếc, radio 130 tệ một chiếc, chị xem như vậy thế nào.”

Đồ của Lục Thanh Nghiên có chất lượng tốt khiến Trương Khánh kinh ngạc vui mừng không thôi, vì còn hợp tác lần sau Trương Khánh lại nhường một bước, lần này kiếm tiền ít một chút cũng là vì có lần sau.

“Có thể.”

Giá này thực sự không tệ, Lục Thanh Nghiên vô cùng hài lòng.

Vừa thấy Lục Thanh Nghiên hài lòng, Trương Khánh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy một túi màu đen ra, đếm tiền bên trong:

“Chị à, gạo bột mì 500 cân tổng cộng 1200 tệ, xe đạp 1100 tệ, radio 650 tệ, tổng cộng 2950 tệ. Trừ đi rương đồ cổ 1000 tệ, còn có phiếu mà chị cần 100 tệ, tôi phải đưa cho chị 1850 tệ, chị xem đúng chưa.”

Lục Thanh Nghiên nhận tiền và phiếu Trương Khánh đưa, cũng không đếm.

Trương Khánh thấy thế, địa vị của Lục Thanh Nghiên trong mắt anh ta lại cao thêm một tầng.

Tuy diện mạo của chị gái này chẳng ra sao nhưng coi tiền tài như cặn bã, chắc chắn là vì trong tay có nhiều thứ tốt.

Anh ta nhất định phải nịnh bợ tốt mới được!

“Chị gái, lần sau chúng ta…”



“Bảo người thu dọn căn nhà này, sau này sẽ giao dịch ở đây, có chuyện gì thì viết giấy đặt trong phòng, tôi nhìn thấy sẽ tới tìm anh.”

“Được.”

Trương Khánh thở phào nhẹ nhõm một hơi vội vàng bảo tiểu đệ lấy rương xuống, lại mang đồ trong phòng đi.

Đợi đám Trương Khánh rời đi, lúc này Lục Thanh Nghiên mới cho tiền giấy và bốn cái rương vào không gian, mình cũng vào không gian.

Cô tẩy trang trước, cởϊ áσ khoác rách nát ra, sau đó cầm quả táo ăn hăng say.

Bốn rương gỗ được cô cho vào phòng đồ cổ, không thể nhìn mấy thứ này lộn xộn, Lục Thanh Nghiên đeo bao tay tốn nửa tiếng sửa sang lại.

Vất vả lắm mới sửa sang xong, Lục Thanh Nghiên vỗ tay, vô cùng hài lòng.

Cho dù đồ cổ trong phòng đồ cổ của cô nhiều đến mức bản thân không đếm được, Lục Thanh Nghiên vẫn mừng rỡ không khép miệng, dù sao cũng là đồ mình kiếm được, có ý nghĩa khác biệt.

Đặt bốn rương gỗ này ở hiện đại, ít nhất có giá trị mấy trăm triệu.

Sắp xếp lại đồ cổ xong, Lục Thanh Nghiên lại cho tiền và phiếu kiếm được hôm nay vào trong ngăn kéo phòng ngủ.

Trước mắt trong tay cô đã có 2083.4 tệ, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng xem như là khởi đầu tốt đẹp.

Duỗi người, Lục Thanh Nghiên lại chấp nhận số mệnh đến kho hàng sắp xếp những thứ cần lấy ra.