Chương 30: Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi

Bảo Nhi ngượng ngùng thẹn thùng hỏi, lại sợ Lục Thanh Nghiên cảm thấy cô bé tham ăn, vội lắc đầu:

“Bảo Nhi không đói bụng, chị ăn đi.”

Rõ ràng bụng đói đến mức vẫn luôn sôi, Bảo Nhi vẫn nhịn đau từ chối.

“Chúng ta cùng nhau lặng lẽ ăn đi.”

Lục Thanh Nghiên đánh giá chuột tre trong tay hơi khó xử, cô không biết cách lột da:

“Em biết lột da không?”

Bảo Nhi nhanh chóng gật đầu, mọi việc trong nhà đều do cô bé làm, đừng nhìn cô bé mới 11 tuổi, gϊếŧ gà lột da đã sớm biết.

“Bảo Nhi không có dao.”

“Chị có dao nhỏ.”

Lục Thanh Nghiên mở lòng bàn tay ra, một con dao nhỏ quân dụng được cô đưa cho Bảo Nhi.

“Dao rất sắc, em cẩn thận chút.”

“Bảo Nhi sẽ cẩn thận, chúng ta đến bên dòng suối nhỏ đi.”

Bảo Nhi dẫn theo Lục Thanh Nghiên đến dòng suối nhỏ, ngồi xổm bên dòng suối tay chân lanh lẹ lột da.

Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh nhìn, cảm thấy hổ thẹn không bằng, còn có chút đau lòng.

Nhân lúc Bảo Nhi lột da, Lục Thanh Nghiên đi nhặt củi lửa nhóm lửa.



Dùng dao quân dụng chặt nhánh cây xiên chuột tre lên, nhân lúc Bảo Nhi lại đi nhặt củi, Lục Thanh Nghiên rải ít muối và hương liệu lên chuột tre.

Rất nhanh mùi thơm lan ra, Lục Thanh Nghiên ngửi mùi lộ ra tươi cười hài lòng, dùng dao nhỏ cắt một cái chân, chuột tre còn thừa lại cho hết Bảo Nhi.

“Ăn đi.”

“Chị, Bảo Nhi không ăn hết nhiều như vậy.”

Bảo Nhi xua tay, không nhận lấy.

“Chị không thích ăn chuột tre, em ăn đi.”

Vất vả lắm mới khuyên được Bảo Nhi nhận lấy chuột tre nướng chín, Lục Thanh Nghiên chậm rãi nhấm nháp thịt chuột tre.

Hương vị rất ngon, thịt chuột tre rất mềm, ăn ngon hơn cô nghĩ nhiều.

Bảo Nhi ăn ngấu nghiến thịt chuột tre, trong lúc vô tình nhìn thấy động tác ưu nhã nhấm nháp của Lục Thanh Nghiên, không nhịn được ăn chậm lại.

Hơn nửa con chuột tre lấp no bụng nhỏ của Bảo Nhi, cô bé thỏa mãn sờ bụng, hóa ra ăn no là mùi vị này?

“Đây là thuốc tiêu hóa, uống nó đi.”

Lục Thanh Nghiên lấy một viên thuốc màu đen ra đưa cho Bảo Nhi, Bảo Nhi chưa từng ăn no lần đầu tiên ăn nhiều thịt như vậy dạ dày chắc chắn không chịu nổi, thuốc viên này có thể trợ giúp cô bé.

“Ngọt.”

Bảo Nhi không do dự uống hết, phát hiện thuốc viên ngọt thì lộ ra tươi cười thẹn thùng.

Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, đang định nói gì đó, một người gầy yếu đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.



“Hai người đang ăn gì thế?”

Trần Ni ăn mặc rách nát, cả người dơ bẩn ngoài cười nhưng mà trong không cười đi tới.

Bảo Nhi co rúm người lại theo phản xạ, cả người run rẩy.

Cô bé sợ, rất sợ Trần Ni, không chỉ vì Trần Ni không hiền lành như mặt ngoài, còn vì cô bé sợ Trần Ni tố cáo.

“Tang… Bảo Nhi, em làm sao vậy?”

Trần Ni biết rõ còn cố nói: “Em yên tâm, tuy chị nhìn thấy hai người đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, nhưng mà chị sẽ không nói cho người khác.”

“Chào cô, tôi tên là Trần Ni, tôi có thể làm bạn với cô không?”

Trần Ni ngượng ngùng nhìn Lục Thanh Nghiên, trong đôi mắt tràn ngập tính kế.

Nhìn thấu Trần Ni đang diễn kịch, Lục Thanh Nghiên không nói chuyện.

Dọn dẹp xung quanh xong, Lục Thanh Nghiên sờ đầu Bảo Nhi: “Đi thôi, đi về.”

Bảo Nhi cõng giỏ tre to, không dám nhìn Trần Ni.

Bị hai người làm lơ Trần Ni ngăn cản đường đi của Lục Thanh Nghiên, vô cùng đáng thương diễn trò:

“Có phải là cô không thích tôi hay không? Tôi chỉ là… Muốn làm bạn với cô mà thôi.”

Nước mắt chảy từ trên gương mặt đen vàng của Trần Ni xuống, trực tiếp chảy ra hai đường đen đen, Lục Thanh Nghiên ghê tởm tới mức lùi về sau một bước.

Không phải không biết người niên đại này đa số không chú ý vệ sinh, nhưng nghĩ tới một thiếu nữ như vậy còn không biết chú ý vệ sinh, Lục Thanh Nghiên không tiếp nhận được.