Chương 37: Cháu Yên Tâm Đi

Nếu có thể cô cũng không muốn xuống ruộng làm việc, nhưng không có biện pháp, nếu cô không làm việc, trong đội chắc chắn sẽ nói linh tinh.

Hơn nữa không thể không làm việc còn cả ngày có ăn, đến lúc đó sẽ chọc người ta chú ý mất nhiều hơn được.

Lục Thanh Nghiên đã nghĩ kỹ, mỗi ngày kiếm ít công điểm một chút cho người ta xem, dù sao cô cũng không thiếu ăn.

“Thanh Nghiên, chú bàn bạc một chuyện với cháu được không?”

Đội trưởng Từ không rời đi, do dự một lát muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.

“Chú, chú cứ nói đi.”

Đội trưởng Từ cười một lát, lúc này mới ngượng ngùng nói:

“Chú muốn cầu xin cháu sau này làm bác sĩ của đại đội chúng ta được không? Cháu cũng biết đại đội cách bệnh viện khá xa, trước đây trong đội còn có lang trung, năm kia sau khi lang trung chết trong đội chúng ta vẫn không có bác sĩ, xảy ra không ít chuyện.”

“Cháu yên tâm, sau này cháu làm bác sĩ có việc có thể không cần tới làm việc.”

Lời nói của đội trưởng Từ khiến Lục Thanh Nghiên suy nghĩ, thực ra cũng không cần suy nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt, có thể không làm việc đã gãi đúng chỗ ngứa của cô.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình học y là một chuyện tốt.

“Chú, cháu đồng ý với chú.”



Trên mặt đội trưởng Từ lộ ra tươi cười thật tươi, nhưng nghĩ tới gì đó lại lúng túng xoa nắn đôi tay:

“Nhưng mà có chuyện… Người trong đội chúng ta nghèo, tiền thuốc men có khả năng phải rẻ một chút.”

Gương mặt của đội trưởng Từ đỏ bừng, người ta chữa bệnh thu phí vốn nên thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, ông ấy lại bảo người ta thu ít đi.

“Chú biết ấm ức cháu, mỗi cuối năm chia lương thực đại đội sẽ bồi thường cho cháu 50 cân lương thực, cháu thấy như vậy được không?”

Nếu không phải đại đội nghèo, khám bệnh còn không rẻ, đội trưởng Từ thực sự không dám nói chuyện này.

“Được, cháu biết rồi chú, cứ dựa theo lời chú nói mà làm đi.”

Đối với Lục Thanh Nghiên mà nói tiền chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng hiểu rõ khó xử của đội trưởng Từ.

Chữa bệnh trong đội có thể thu bao nhiêu, thu ít một chút cũng không phải vấn đề lớn gì.

Chỉ cần không làm việc còn có thể tự do hoạt động, thì không còn chuyện gì tốt hơn đối với cô.

Thực sự muốn kiếm tiền, thì lấy ít đồ trong không gian ra bán còn kiếm được nhiều hơn chữa bệnh nhiều.

“Cảm ơn, chú sẽ nhớ ân tình này của cháu.”



Đội trưởng Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, giải quyết được vấn đề lớn này, gương mặt âm trầm của ông ấy tốt hơn không ít.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười, làm lơ chút lợi đứng vững gót chân trong đội cớ sao không làm.

Dù sao cô cũng là người ngoại lai, là người ngoài đối với người trong đội, một khi có chuyện chắc chắn sẽ không đứng về phía cô, trở thành bác sĩ của đại đội thì khác, khá tốt.

Chạng vạng, Lục Thanh Nghiên cầm 10 quả trứng gà tới nhà Lý Tố Hoa.

“Bác gái, có nhà không ạ?”

Lý Tố Hoa đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên thì lộ ra nụ cười hòa ái: “Thanh Nghiên, sao cháu lại tới đây?”

“Bác gái, cháu muốn trồng ít đồ ăn ở sân, trứng gà này là tới đổi hạt giống rau với bác.”

Trong không gian của cô có không ít hạt giống rau, mới đến tạm thời không có lý do lấy ra, đổi ở chỗ Lý Tố Hoa một ít, như vậy sau này có thể tùy ý lấy ra dùng.

“Ai ui, chỉ là ít hạt giống rau đâu cần dùng nhiều trứng gà như vậy, mau mang về đi.”

Lý Tố Hoa xô đẩy, không nhận trứng gà của Lục Thanh Nghiên.

“Nhận lấy đi ạ, nếu bác gái ngại nhiều sau này khi Bảo Nhi không có cơm ăn, làm phiền bác gái nấu cho em ấy ăn.”

Lục Thanh Nghiên vừa nói như vậy, lúc này Lý Tố Hoa mới nhận lấy trứng gà: “Cháu yên tâm đi.”