Chương 42: Ngoan, Không Ăn Em

Lục Thanh Nghiên có chút thèm dưa hấu, hái một quả dưa hấu vừa to vừa tròn ôm về nhà gỗ.

Tiến vào phòng bếp cắt dưa hấu ra, ruột dưa hấu màu đỏ tươi nhìn thôi là muốn ăn.

Lục Thanh Nghiên lập tức nếm thử một miếng, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon.

Ăn mấy miếng dưa hấu, Lục Thanh Nghiên để chỗ dư lại vào tủ lạnh.

Tới gần giữa trưa, Lục Thanh Nghiên cầm cần câu xách theo thùng tới trước con sông trong không gian.

Cô muốn câu cá, chuẩn bị giữa trưa nấu cá hầm ớt ăn.

Không đợi Lục Thanh Nghiên quăng dây câu xuống sông, khu vực động vật ở phía xa truyền tới tiếng kêu ríu rít non nớt.

Hàng rào vây quanh khu chăn nuôi, dê bò cúi đầu nhàn nhã ăn cỏ.

Heo con đã sớm lớn lên, dán sát vào nhau kêu la.

Cũng không biết mấy đôi thỏ sinh hơn hai mươi con thỏ con từ khi nào.

Bên cạnh gà vịt ngỗng cũng có con của mình, vui sướиɠ mổ cỏ xanh trên đất.

Lục Thanh Nghiên nhìn đến trợn mắt há miệng, từng con gà con đáng yêu, vàng vàng, lông xù xì, cả đám phát ra tiếng kêu đáng yêu non nớt.

Thỏ con mềm mại đang ăn cỏ, mặc kệ chủ nhân là Lục Thanh Nghiên.

“Thật đáng yêu!”

Lục Thanh Nghiên nâng một con thỏ trắng nhỏ lên ôm vào lòng, trái tim mềm nhũn.



Con thỏ trắng nhỏ bất an giãy giụa bốn chân, Lục Thanh Nghiên vội vươn tay an ủi:

“Ngoan, không ăn em.”

Sau khi nói xong Lục Thanh Nghiên bị lời nói của mình chọc cười, cô đặt thỏ con xuống, đi tìm thỏ to.

Mấy con thỏ to nghịch ngợm đang đào động, Lục Thanh Nghiên nhìn hăng say, hoàn toàn không sợ không gian bị phá hỏng.

Chỉ cần chúng nó mới đào thành động, không gian sẽ tự động chữa lành, có lẽ trong lòng con thỏ còn có nghi ngờ và bóng ma.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Lục Thanh Nghiên lập tức ra khỏi không gian.

Không biết là mưa dần nhỏ lại từ khi nào, trong sân đều ướt nhẹp, có nước tích thành vũng nước nhỏ.

Lục Thanh Nghiên mở cửa sân, cúi đầu nhìn.

Một bóng dáng nho nhỏ đứng ngoài cửa, ở trước mặt cô bé còn đặt một bó củi gỗ, cả người ướt đẫm, tóc dán sát vào gò má, cả người thoạt nhìn rất chật vật.

“Chị, chị nhận lấy củi lửa này đi ạ.”

Bảo Nhi vừa thấy Lục Thanh Nghiên, lộ ra tươi cười vui vẻ.

“Em… Mưa to như vậy em còn lên núi sao?”

Lục Thanh Nghiên nghẹn ngào, gian nan hỏi.

“Bảo Nhi quen rồi.”

Bảo Nhi lau nước mưa trên mặt, trên người vì bị nước mưa làm ướt nhẹp hơi rét run.



“Chị em đi về trước đây, chị mang củi vào đi ạ.”

Bó củi này là Bảo Nhi ôm vào lòng, ở sau lưng cô bé còn cõng một sọt đầy củi.

Củi không nhiều dù sao Bảo Nhi còn quá nhỏ, rõ ràng đã 11 tuổi, bởi vì vẫn luôn ăn không đủ no nên chỉ cao cỡ tám chín tuổi.

“Đợi đã, vào đi.”

Lục Thanh Nghiên giữ chặt Bảo Nhi muốn rời đi, nắm lấy tay Bảo Nhi dẫn vào nhà.

“Uống ngụm nước ấm trước.”

Lục Thanh Nghiên đau lòng cho đứa bé hiểu chuyện này, trong đội có nhiều đứa bé nghèo khổ, nhưng đều có người nhà yêu quý.

Có mấy nhà trọng nam khinh nữ nhưng cũng không giống với Bảo Nhi.

Bảo Nhi thật cẩn thận nắm lấy ca tráng men Lục Thanh Nghiên đưa cho, bên trong còn có đường đỏ ngọt ngào.

Cơ thể lạnh như băng lập tức ấm áp hơn, Bảo Nhi cười ngượng ngùng.

“Ở đây đợi chị một lát.”

Lục Thanh Nghiên đi về phía phòng bếp, nhanh chóng đun một nồi nước ấm.

Cô mặc kệ lấy một chậu nhựa to trong không gian ra, đặt vào chỗ trống trong phòng.

Không cho Bảo Nhi đến phòng tắm tắm rửa là vì cô không quen dùng chung chậu tắm với người khác, không phải là vì ghét bỏ.

Rót mấy thùng nước ấm vào trong chậu, dẫn tay Bảo Nhi tiến vào phòng: “Mau đi tắm đi chị không nhìn em, chỗ này có xà phòng thơm để gội đầu tắm rửa.”