Chương 46: Sau Này Còn Cần Không

Chỉ có một đứa con trai đương nhiên là Miêu Hồng Hà thương đến tận xương tủy, ước gì có thể hái ngôi sao trên bầu trời cho Cẩu Đản.

Lục Thanh Nghiên thờ ơ lạnh nhạt nhìn Miêu Hồng Hà dỗ Cẩu Đản, Cẩu Đản không ngừng kêu rên khiến Lục Thanh Nghiên đau đầu.

Đứa bé hỗn này bị người ta dạy hư, hiện giờ còn nhẹ, sau này cả nhà này sẽ không dễ chịu, cứ đợi xem.

Cô không muốn tốt bụng nhắc nhở cái nhà thối nát này, người như vậy xứng đáng sau này chịu tội.

“Đây là năm xu, coi như tôi mua củi Bảo Nhi đưa cho tôi, thím đừng lại mắng Bảo Nhi.”

Lục Thanh Nghiên đánh một gậy, lại cho một quả táo ngọt.

Loại người tham tiền như Vương Kim Nga chắc chắn sẽ không lại khó xử Bảo Nhi.

Bảo Nhi nhìn Lục Thanh Nghiên, muốn nói gì đó nhưng bị Lục Thanh Nghiên mỉm cười ngăn cản.

Vương Kim Nga cười đến mặt nhăn nheo, sợ Lục Thanh Nghiên đổi ý nhanh chóng đoạt năm xu trong tay Lục Thanh Nghiên.

“Không mắng không mắng.”

Vương Kim Nga thực sự không nghĩ tới Bảo Nhi cho Lục Thanh Nghiên một bó củi không đáng tiến không chỉ được bộ quần áo của Lục Thanh Nghiên, còn kiếm được 5 xu.

Chỉ có kẻ ngốc như Lục Thanh Nghiên mới dễ lừa như vậy, Vương Kim Nga cảm thấy mình tìm được chìa khóa phát tài.

“Sau này còn cần không? Nếu không ngày khác bảo Bảo Nhi đốn củi cho cô, trở về muộn một chút cũng không sao.”

Vương Kim Nga cười đến nịnh nọt, quả thực là đối đãi với Lục Thanh Nghiên như Thần Tài.



Trong mắt Lục Thanh Nghiên tràn ngập châm chọc, trên mặt lại cười đến dịu dàng:

“Được thôi, lần sau nhà tôi không còn củi thì bảo Bảo Nhi đi nhặt cho tôi.”

“Vậy được, vậy được rồi.”

Vương Kim Nga nắm chặt năm xu trong tay, cười giống y như đóa hoa thối nát.

Lục Thanh Nghiên lấy một viên kẹo cứng trong túi ra, đưa cho Cẩu Đản: “Cẩu Đản thật ngoan tiếp tục biểu hiện, chị sẽ cho em kẹo ăn.”

Cẩu Đản chảy nước miếng, không lễ phép đoạt lấy kẹo cứng.

Miêu Hồng Hà và Vương Kim Nga cười vui vẻ.

Bảo Nhi cảm thấy khó hiểu nhìn Lục Thanh Nghiên, cô bé có thể cảm nhận được Lục Thanh Nghiên không thích em trai Cẩu Đản, nhưng vì sao lại cho đứa bé kẹo ăn?

Lục Thanh Nghiên cho kẹo, nín thở lùi về sau một bước.

Ở chỗ không người chú ý dùng khăn giấy ướt chà lau ngón tay bị Cẩu Đản chạm vào, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng.

Tiền của cô không phải dễ lấy như vậy, mấy ngày nữa sẽ khiến bọn họ trả lại gấp trăm ngàn lần.

“Chị còn có việc đi về trước, em mau về nhà đi.”

Sờ đầu nhỏ của Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên xoay người rời đi.



Phía sau mơ hồ nghe thấy được tiếng quát lớn của Vương Kim Nga, cũng may không đánh Bảo Nhi.

Lục Thanh Nghiên đi tới nhà đại đội trưởng.

Cô chuẩn bị đến thành phố một chuyến, thuận tiện nhìn xem thành phố những năm 70 trông như thế nào.

“Thanh Nghiên, mau vào đi.”

Lâm Hồng Hoa cười tiếp đón, tay cầm thức ăn cho gà chuẩn bị cho gà ăn.

“Thím, đội trưởng có nhà không ạ?”

“Có ở nhà, lão Từ, Thanh Nghiên tới.”

Lâm Hồng Hoa gọi vào trong nhà.

“Thím, không có chuyện gì đâu. Cháu muốn đội trưởng viết thư giới thiệu cho cháu, cháu muốn đến thành phố nhìn xem có thể mua được thuốc mình cần hay không.”

Lục Thanh Nghiên tìm cớ, cũng có thể khiến mình ở lại thành phố thêm hai ngày.

“Chú lập tức đi viết cho cháu.”

Đội trưởng Từ ra khỏi nhà, nghe thấy lời Lục Thanh Nghiên nói không hỏi nhiều đi về phòng viết thư giới thiệu.

Cầm thư giới thiệu, Lục Thanh Nghiên rời khỏi nhà đội trưởng Từ.

Trên đường về nhà đi ngang qua nhà lão ngũ Từ gia, đột nhiên có người gọi lại.