Chương 37

"Tất nhiên rồi, ngày mai cũng sẽ làm nhiều hơn một chút cho Ni Ni nhà ta."

Tô Y Y cười.

"Hừm, vậy đến lúc đó con sẽ chia một ít cho anh Tiểu Hải, không cho Tiểu Hổ bọn họ, để bọn họ đứng nhìn chảy nước miếng!"

Ni Ni hừ hừ.

Con bé rất hay thù dai!

Lời này vừa nói ra, khiến mọi người đều bật cười.

Đây là nhà họ Tô, đã rất lâu rồi không có tiếng cười nói vui vẻ như vậy.

Ngoài trời gió lạnh thổi ù ù, không ngừng len lỏi qua khe hở vào trong nhà. Nhưng ánh đèn vàng nhạt lại khiến bàn ăn trở nên ấm áp.

Hơi nóng của thức ăn bốc lên thành sương mù trắng, quấn quanh tiếng cười lan tỏa, là sự ấm áp bình dị mang hơi thở của cuộc sống.

Ngay cả Tô Tú Tú, cũng lén cong môi, trong lòng ngọt ngào.



Ngày hôm sau Tô Y Y dậy rất sớm, cô và Tô Tú Tú ở chung một phòng. Hai chiếc giường đơn đặt song song, áp sát vào tường.

Giữa hai chiếc giường có khoảng cách khoảng một mét rưỡi, người nhà treo một tấm vải ở đó, coi như để hai chị em có một chút không gian riêng tư.

Đầu giường đặt một chiếc bàn lớn, là món đồ nội thất đầu tiên mà anh hai Tô Vũ làm bằng gỗ vụn khi đi học nghề thợ mộc.

Trên tay nắm bằng gỗ tròn còn chạm khắc hoa phù dung rất đẹp.

Giường của Tô Y Y ở ngoài, cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Chưa đi đến bếp đã nghe thấy tiếng thái rau nhẹ nhàng bên trong, vào thì thấy Triệu Phương Thảo đang thái củ cải trắng.

Ni Ni ngồi ở góc tường, ôm cái cuốc ngủ khò khò.

Tô Y Y dừng lại bên cạnh con bé, đưa tay chọc chọc má Ni Ni.

Vừa chọc xong thì đổi thành xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé.

... Quá gầy, không có cả mỡ trẻ con.

Triệu Phương Thảo thấy vậy, vừa tiếp tục thái củ cải trắng, vừa cười khẽ nói nhỏ:



"Rõ ràng buồn ngủ đến mức mở mắt không ra, nhưng vẫn dậy. Nói là đã hứa sẽ phụ em, không thể thất hứa."

Tô Y Y cười gật đầu, xắn tay áo rửa sạch tay, cùng Triệu Phương Thảo cố gắng làm việc nhẹ nhàng nhất có thể.

Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, củ cải trắng nhảy cầu đã làm xong, Triệu Phương Thảo giúp Tô Y Y cho những thứ cần bán vào gùi, có chút lo lắng lải nhải.

"Hay là chị đi cùng em? Một gùi như thế này em có mang nổi không?"

Tô Y Y lắc đầu, thử đeo lên, mặc dù lúc đứng lên có hơi khó khăn, nhưng đeo lên lưng thì vẫn ổn.

Đứng đợi thêm một lúc, cảm thấy trọng lượng này đối với mình vừa vặn, cô mới hạ xuống, cười nói với Triệu Phương Thảo:

"Không sao, ra khỏi làng đi một đoạn là có xe buýt rồi mà? Lên xe là em có thể hạ đồ xuống, hơn nữa đây đều là đồ để bán, sẽ không nặng mãi như vậy."

Triệu Phương Thảo nghe xong định nói "Không chắc đâu, lỡ không bán được thì sao?", nhưng chưa kịp nói ra thì đột nhiên nhớ ra hôm nay là lần đầu tiên Y Y vào thành bán đồ.

Sáng sớm đã nói không bán được là không may mắn, thế là nuốt hết những lời nghi ngờ và lo lắng vào bụng, cười gật đầu với Tô Y Y.

"Chị dâu, những thứ để lại ở nhà, chị đóng hộp cơm cho anh cả bọn họ đi."