Chương 1: Tần Mộng Vân

Tần Mộng Vân mơ màng tỉnh lại, nhưng không mở mắt ra ngay, chỉ phát ra một âm thanh từ trong cổ họng: “Nước..”

Cơn đau đầu dữ dội, bụng cũng cồn cào, cảm giác trào ngược axit muốn nôn ra, cô không khỏi thảng thốt suy nghĩ: Không phải nói làm nội soi đại tràng không đau chút nào sao? Tại sao đầu lại đau như vậy, bụng cũng khó chịu, chẳng lẽ là đói nên đau bụng ư?

Tần Mộng Vân còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một âm thanh khóc lóc truyền tới từ xa đến gần.

“Năm à… Năm thế nào rồi huhuhu….”

Tần Mộng Vân hơi sửng sốt, đây là… Giọng của mẹ cô?

Sao có thể được!

Cô lập tức mở mắt, cánh cửa gỗ vừa kêu cót két thì có người đẩy ra.

Tần Mộng Vân quay lại thì thấy mẹ mình là Lưu Hỉ Bình đang nhanh nhẹn bước vào.

"Năm, Năm à, sao con lại bị thương ở đầu thế?" Lưu Hỉ Bình nhìn thấy con gái mình trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Nói xong quay người ra ngoài hô: "Bắc Quần! Hoắc Bắc Quần, vào đi!"

Giọng nói sắc bén giống như trong trí nhớ.

Tần Mộng Vân không thể tin nhìn người mẹ trẻ hơn mười tuổi trước mặt, hoàn toàn choáng váng.

Chuyện này thế nào! ?

Mẹ mất vì ung thư phổi đã mười năm rồi! ?

Tình huống này sao vậy?

Không phải cô đang đi khám nội soi đại tràng ở bệnh viện sao?

Nhưng không ai giải thích sự nghi vấn cho cô, chuyện sau đó càng khiến Tần Mộng Vân choáng váng đến mơ hồ.

Lưu Hỉ Bình vừa dứt lời, Hoắc Bắc Quần tiến vào.

Lưu Hỉ Bình lau nước mắt, mở miệng là mắng mỏ: “Nhà họ Hoắc các cậu có ý gì? Cho dù con bé bị thương cũng không đưa Năm đến bệnh viện! Hoắc Bắc Quần, con bé là vợ cậu đấy, may mà con bé vẫn còn sống, sao cậu nhẫn tâm thế hả?!”

Khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của Hoắc Bắc Quần bình tĩnh nói: “Mẹ, là tự cô ấy không đi bệnh viện.”

Dứt lời, ánh mắt lại đưa về phía Tần Mộng Vân.

Tần Mộng Vân ngẩn ngơ chạm phải ánh mắt thâm thuý như biển sâu, cả người cũng hốt hoảng, Hoắc Bắc Quần lúc ấy…

Sau đó Tần Mộng Vân không nghe được Lưu Hỉ Bình nói gì với Hoắc Bắc Quần, cả người cứ ngây ra, không biết là mơ hay thật.

Thật ra những chuyện xảy ra trước mắt đều rất quen thuộc, thậm chí khắc sâu trong trí nhớ.

Đây là thập niên 90, cô vừa gả cho Hoắc Bắc Quần, kết hôn chưa được nửa năm, lần đầu tiên cô làm loạn nhà chồng.

Nguyên nhân là do bố mẹ chồng lại bảo Hoắc Bắc Quần cho em trai vay để Hoắc Bắc Hưng cưới vợ. Đầu thập niên 90, ba mươi nghìn vạn là con số tiền lớn, lúc ấy xây một toà nhà gạch đỏ ba tầng ở đây cũng phải tốn bốn mươi,năm mươi nghìn vạn.

Hoắc Bắc Quần không nói gì với cô đã mang số tiền ấy đi với cha mẹ, cô cũng là nghe từ chị cả của Hoắc Bắc Quần mới biết chuyện, sau đó một mình ngồi xe đường dài đi đến đó, có lẽ không thể cản bước được Hoắc Bắc Quần lại cho Hoắc Bắc Hưng vay tiền, trong lúc tức giận đã đập đầu vào cửa phòng của Hoắc Bắc Hưng.

Cô bị đập đầu chảy máu nhưng không ngất, cũng không chịu đi viện, Hoắc Bắc Quần đành phải vào trong làng nhờ bác sĩ Tống đến, cô nằm trên giường cảm thấy choáng váng, nhưng cô vẫn nghe rõ, bác sĩ Tống nói cô mang thai.

Chính vì thế mà chuyện vay tiền không thành công.

Mẹ chồng Trương Chiêu Đệ tuy tức giận nhưng dù sao bà cũng không phải là người xấu tính, bà cũng sợ cô sẽ làm hại đứa con trong bụng nên mới gọi mẹ cô là Lưu Hỉ Bình đến đây.

Rõ ràng đó là ký ức của ba mươi năm trước, nhưng vào thời điểm này rõ ràng trùng lặp với nhau.

Tần Mộng Vân không khỏi kinh hãi, nhưng cơn đau trên đầu lại nói cho cô biết, đây chắc chắn không phải là mơ.

Vậy là cô đã quay trở lại ba mươi năm trước?

Chuyện này quá hoang đường , rõ ràng cô vừa mới nội soi xong...

Tần Mộng Vân sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi bị mẹ vỗ nhẹ vào cánh tay, cô mới giật mình, tỉnh táo lại.

“Năm, hỏi con đó, thế nào rồi? Sao con lại ngốc nghếch như vậy?”

Hốc mắt Tần Mộng Vân ửng đỏ, cất tiếng nghẹn ngào: “Mẹ…”

Nước mắt không kìm được mà trào ra, cô cảm thấy niềm vui và sự phấn khích khi được tái sinh, nhưng hơn hết là cảm giác đau khổ và chua xót.

Thấy con gái có phản ứng, Lưu Hỉ Bình mới thấy yên tâm: "Đừng khóc nữa, nếu có thể đứng dậy thì đến bệnh viện càng sớm càng tốt."

Nói, bà lại quay người lại gắt lên với Hoắc Bắc Quần đang đứng như cọc gỗ ở một bên: "Con còn làm gì vậy? Mau ra đỡ Năm đi!"

Tần Mộng Vân còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Bắc Quần đã tiến tới bên giường hai bước, thân hình cao lớn trong nháy mắt bao bọc lấy cô.

Sau đó ẵm cô không nói một lời, Tần Mộng Vân gần như hét lên, vô thức ôm lấy cổ Hoắc Bắc Quần.

Nhưng lúc này cô không thể quan tâm nhiều như vậy, đầu cô rất đau, bụng cồn cào, cô nôn khan hai lần, song không có gì tiết ra, nhưng lại toát mồ hôi lạnh.