Chương 5: Eo anh Tiểu Sầm mềm thật (2)

Lúc này, trời đã chập choạng tối.

Nhưng mà nhà họ Hạ ở lưng chừng núi vẫn đèn đuốc sáng trưng giống như mỗi lần Sầm Tễ nhìn thấy.

Đó là một tòa biệt thự nguy nga tráng lệ được xây dựng theo phong cách Tây, bao quanh nó là rừng cây cối xanh um tươi tốt mọc khắp ngọn núi hùng vĩ nằm dưới bầu trời màu xám.

Bên trong vườn hoa được tỉa tót kỹ càng có những bông hoa chuông và hoa tuyết đung đưa theo gió, lọt vào tai là tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước, cột nước phản xạ ánh sáng lấp lánh rực rỡ, tạo nên một khung cảnh lộng lẫy xán lạn.

Người tài xế dừng chiếc xe lại.

Quản gia Lưu trước đó đã nhận được thông báo của Sầm Tễ nên dẫn theo vài người hầu ra cửa nghênh đón.

Sầm Tễ làm việc cho giám đốc Hạ, hiện giờ giám đốc Hạ là người nắm quyền cao nhất trong tập đoàn Hạ Thị, cho dù ở nhà hay công ty đều có tiếng nói lớn nhất, vậy nên người trong nhà họ Hạ sẽ có phần cung kính đối với trợ lý đắc lực bên cạnh hắn ta.

Chưa kể Sầm Tễ còn có tính cách cực kỳ tốt, làm việc tỉ mỉ chu đáo, hòa đồng với mọi người, ai nấy đều rất thân thiết với thanh niên.

Chú Lưu cất tiếng nói trợ lý Sầm vất vả rồi, sau đó nhìn sang Lục Dã, “Đây là……”

Hiện giờ ông lâm vào tình thế khó xử, không biết nên xưng hô vị thiếu gia thật được tìm về như thế nào.

Vị thiếu gia bị ôm nhầm còn lại vẫn ở trong nhà họ Hạ, xem ý của ông chủ chắc sẽ không đuổi cậu ta đi, vậy cái tên vốn thuộc về thiếu gia thật……

Lục Dã nhìn hàng lông mày cau lại của ông, ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng, “Gọi tôi Lục Dã là được.”

“Tốt tốt, thiếu gia Lục Dã.” Mặt mày quản gia Lưu giãn ra, mỉm cười nghênh đón bọn họ vào nhà.

Đại sảnh cũng nguy nga tráng lệ giống như bên ngoài, song một nơi rộng lớn như vậy, ngoài người hầu ra lại không có lấy một người nhà họ Hạ.

Quản gia Lưu giải thích nói, “Ông chủ đang câu cá sau núi, chắc đã quên trở về. Bà chủ ra ngoài đánh bài, nói sẽ nhanh chóng quay về. Cậu chủ nhỏ tham dự lễ tốt nghiệp, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy. Thiếu gia Vân Dực dạo này không được khoẻ, đang nghỉ ngơi ở trong phòng……”

Vừa nói xong, bầu không khí chợt trở nên xấu hổ.

Ngay cả những người hầu chung quanh cũng cảm thấy nhà họ Hạ không hề quan tâm chút nào tới vị thiếu gia thật được tìm về này.

Sầm Tễ suy ngẫm trong chốc lát, mọi chuyện xảy ra trước mắt đều khớp với cốt truyện.

Trong tiểu thuyết ngày mà thiếu gia thật trở về chẳng ai quan tâm, người nhà họ Hạ đều bận việc riêng, mãi cho đến mấy ngày sau các thành viên mới tụ tập đầy đủ, bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tiệc tối chính thức để chào đón thiếu gia thật sự trở về nhà.

Nhưng mà bầu không khí trên bàn cơm lại rất quái lạ, mọi người đều nói chuyện bằng những lời nói chói tai và châm biếm nhau, cuối cùng gây nên sự khó chịu khiến ai cũng không thoải mái.

Sầm Tễ nghĩ, chuyện xảy ra như vậy có lẽ liên quan đến mối quan hệ phức tạp của người trong nhà họ Hạ.

Bởi vì tầng quan hệ với giám đốc Hạ mà Sầm Tễ thường xuyên ra vào nơi ở nhà họ Hạ, anh biết ba anh em nhà họ Hạ là con của cựu gia chủ nhà họ Hạ tức Hạ Viễn Sâm với ba bà vợ mà ông ta từng cưới.

Bà vợ đầu tiên đã ly hôn.

Bà vợ thứ hai mất vì bệnh tật.

Bà vợ thứ ba, là bà chủ Hạ ra ngoài đánh bài mà lúc nãy chú Lưu nhắc đến.

Còn về Lục Dã, cậu ta chính là đứa con do bà vợ thứ hai đã mất sinh ra.

Thành phần gia đình phức tạp, mẹ ruột không còn, chẳng có cảm tình chung sống nhiều năm.

Trong lòng Sầm Tễ thầm thở dài một tiếng, chẳng trách tình cảnh của thiếu gia thật lại gian nan như vậy.

Tuy vậy, đây không phải chuyện mà một trợ lý nhỏ như anh nên nhọc lòng, lại càng không nên tưởng xen vào chuyện gia đình của ông chủ.

Sầm Tễ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Bảy giờ năm mươi phút, từ nhà họ Hạ đến nhà anh mất bốn mươi phút, vẫn còn kịp đoạt vé.

Anh nói với chú Lưu, “Trước hết hãy đưa thiếu gia Lục Dã đi xem phòng của mình.”

Quản gia Lưu thoát khỏi tình cảnh bối rối, “Được rồi, chuyện kế tiếp của thiếu gia Lục Dã cứ giao cho tôi. Thời gian không còn sớm nữa, trợ lý Sầm cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.”

Sầm Tễ khẽ mỉm cười, dặn dò quản gia Lưu vài câu, đại để là làm ơn ông ta hỗ trợ chăm sóc thiếu niên.

Dù sao người cũng do anh đón về, mặc kệ cốt truyện sắp tới có liên quan tới mình hay không, với tinh thần trách nhiệm của bản thân thì anh hy vọng người và chuyện mình xử lý sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Lục Dã đi theo quản gia Lưu lên lầu.

Phòng của cậu ta được bố trí ở trên tầng cao nhất, có tầm nhìn trống trải.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, ước chừng trăm mét vuông, so với ngôi nhà xập xệ nơi xóm nghèo mà trước kia cậu sinh sống, thì chỗ này chính là cung điện trên thiên đường.

Quản gia Lưu ở bên cạnh giới thiệu từng khu vực, “Đây là phòng tắm, chỗ này là phòng thay đồ……”

Lục Dã buông ba lô xuống, chẳng quan tâm mà lắng nghe.

Khi thiếu niên đến gần cửa sổ, đôi mắt xuyên qua cửa kính nhìn về phía vườn hoa um tùm.

Chiếc xe chở cậu đến đây vẫn im lìm đỗ ở bãi đậu xe, cậu không có phát hiện hình bóng thanh niên.