Chương 25



Cánh cổng trường rộng lớn đủ cho cả hai

chiếc xe hơi cùng nhau chạy vào. Tuấn Lâm vừa thực hiện một đường cua rất nghệ

thuật để sang đường rẽ vào trường. Mai Vân chạy một chiếc xe kiểu dáng độc đáo

song song với xe Tuấn Lâm, cùng lúc đi vào. Tuấn Lâm lạnh lùng liếc mắt sang

nhìn cô, Mai Vân nghi hoặc nhìn lại.

Khuôn viên sau trường tuy hẹp nhưng khá sạch

sẽ và thoáng đãng. Vài chiếc ghế đá bố trí cạnh các gốc cây nhỏ. Tuấn Lâm đứng

trước một bồn hoa trồng trong vòm gốc. Mai Vân bước tới phía sau.

- Vương Tuấn Lâm - chủ tịch tập đoàn Kỳ

Lâm!

Tuấn Lâm quay lại nhìn cô nói:

- Tôi cứ nghĩ cô sẽ không xuất hiện ở chỗ

này nữa chứ!

Nghe lời Tuấn Lâm có vẻ châm chọc, Mai Vân

đáp:

- Chuyện ở bảo tàng đã qua lâu rồi, anh muốn

tính toán dai dẳng như vậy sao?

- Tôi hơi thất vọng vì không thấy người của

Khải Hồng tới tranh giành với Kỳ Lâm. Tôi cứ nghĩ đến nay cô nên tránh xa tôi

ra mới phải chứ!

Mai Vân hơi tỏ ra tức giận:

- Đừng nghĩ bản thân mình có sức mạnh lớn

lắm! Tôi chấp nhận bỏ ra một khoản nhỏ để trêu đùa con bé đó, thực tế không hề

có chủ ý tranh giành với ai cả!

Tuấn Lâm bước tới gần Mai Vân một bước

nói:

- Khoản nhỏ? Vậy khoản to thì là bao

nhiêu? Cô có thể ở nơi bình dân này hò hét vùng vẫy, nhưng cũng chỉ là một hạt

cát vụn trên thương trường rộng lớn thôi!

- Còn anh thì sao? Anh nắm được bao nhiêu

quyền lực của Kỳ Lâm? Những gì anh làm là dựa vào hai chứ Chủ tịch hư vô đó

sao? Vì con bé tầm thường đó sao?

Tuấn Lâm nghe vậy thì giận dữ, hơi trừng mắt

với Mai Vân:

- Tôi dựa vào cái gì, vì cái gì không liên

quan tới cô. Còn về cô ấy, tốt nhất cô nên tránh xa ra! Vì cô ấy không tầm thường

như cô nghĩ đâu!

Mai Vân nhíu mày khó hiểu mà tỏ vẻ giận dữ:

- Tại sao ai cũng nói vậy? Con bé Minh Hân

đó thực ra là ai?

Tuấn Lâm im lặng một lát rồi hỏi:

- Cô biết Hoàng Hiểu Khánh của Khánh Huy

chứ?

Mai Vân trả lời:

- Người được gọi là cậu cả - anh trai của

Huy Khang.

Tuấn Lâm gật gật đầu rồi bước gần Mai Vân

hơn, cậu khẽ cúi xuống và nói thật nhỏ:

- Hoàng Minh Hân - người duy nhất có đủ tư

cách nhận phần thừa kế của anh ta.

Mai Vân trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cô sững

sờ thở hắt ra. Tuấn Lâm thấy vậy chỉ hơi nhếch mép. Mai Vân mở to mắt nhìn Tuấn

Lâm, mặt cậu không cảm xúc. Mai Vân thực sự ngỡ ngàng. Đáng ra cô nên biết sớm

mới phải, biết ngay từ khi Ngọc Hà luôn tỏ ra hách dịch với cô ta, không phải cậy

quyền thế, mà vì Minh Hân là chị, lúc nào cũng nhượng bộ. Mai Vân phải đoán ra

từ khi Huy Khang bênh vực Minh Hân, từ khi Nhật Thiên và cô ấy đi chung và tỏ

ra thân thiết. Cô nên biết từ sớm mới đúng.

Tuấn Lâm quay người bước đi, khi qua người

Mai Vân, cậu lại nói thêm:

- Tốt hơn thì cô đừng tới đây nữa! Cô còn

nhiều chỗ để vung tiền mà!

Mai

Vân nhìn theo bóng Tuấn Lâm, môi bặm lại tỏ vẻ căm phẫn.

Tối.

Mai Vân rủ thêm vài người bạn khác tới nhà

Huy Khang. Vệ sĩ và giúp việc tiếp đón họ chu đáo. Huy Khang từ trên lầu bước

xuống, miệng luôn mỉm cười vẻ hào sảng.

Họ được mời trà và trái cây. Huy Khang chợt

lên tiếng:

- Hôm nay mọi người rủ nhau rảnh dỗi sao?

Một chàng trai mặc bộ đồ khá bụi, cầm dao đâm

một miếng táo đưa lên miệng ăn và nói:

- Mọi người nghe giọng Huy Khang đi, có lẽ

lần sau muốn tới thì phải xin phép trước, nhỉ?

Huy Khang hơi cười rồi đáp:

- Nếu vậy thì chẳng phải tôi được tôn trọng

quá sao? Mọi người cứ vui vẻ đi!

Minh Hân và Nguyên Hạo từ ngoài đi vào.

Anh vừa đưa Minh Hân về từ lớp học thêm. Bước tới thềm nhà, Minh Hân nghe tiếng

ồn ào bên trong. Cô liền quay sang nhìn Nguyên Hạo. Nguyên Hạo hiểu cô đang muốn

tránh đi. Anh nhìn cô mỉm cười rồi toan kéo cô xuống nhà dưới.

Nhưng đúng lúc này, Đình Phúc từ nhà dưới

chạy lên, thấy Minh Hân thì hét lớn:

- Minhhhhh...Hânnnnn...!

Tiếng của Đình Phúc quá lơn khiến toàn bộ

người trong nhà đều chạy ra. Đình Phúc chạy tới bắt tay Minh Hân hồ hởi bảo:

- Tôi đi xa nhớ nhất là đệ tử ruột của

mình đấy! Tôi có nghe Nhật Thiên nói về cuộc đua. Trời ơi tôi ra đường rất tự

hào nói với mọi người chính tôi đã đào tạo ra một tay lái cừ như cô đấy!

Minh Hân nghe Đình Phúc thao thao một hồi

dài. Cô ngước lên nhìn mọi người với ánh mắt e ngại. Mai Vân đã thấy cô. Sự thực

đúng là như vậy rồi!

Minh Hân giữ lấy tay Đình Phúc bảo:

- Anh không cần phải quá khích thế đâu! Mọi

người thấy tưởng anh bị làm sao đấy!

Đình Phúc không lấy làm ngại ngùng:

- Trời ơi kệ họ đi! Cũng bởi vì cậu hai bắt

tôi phải qua giúp xưởng oto của bạn cậu ấy, đi mấy tháng trời mới được về. Vì họ

thấy tôi giỏi quá nên không lỡ để tôi đi, tôi phải nói dối là mình cần đi kiểm

tra tổng quát định kỳ, giấy tờ đều ở nhà hết. Vì vậy hôm nay mới có thể đứng trước

mặt cô đấy!

Minh Hân nhìn Đình Phúc cười cười. Cô lại đưa

mắt nhìn lên Huy Khang, mặt cậu lạnh tanh, Minh Hân không biết cậu đang nghĩ

gì.

Mai Vân bất ngờ bước xuống, tới trước mặt

Minh Hân, chìa tay nói:

- Chào Minh Hân, hân hạnh được gặp em! Chị

là Mai Vân, bạn của Huy Khang!

Minh Hân phần nào đã đoán ra ý nghĩ của

Mai Vân. Cô cũng chắc rằng Mai Vân đã biết về việc cô là người nhà của Huy

Khang, vì vậy, cô nghĩ mình không cần gì phải tránh né nữa.

Minh Hân không đưa tay bắt lấy mà lạnh

lùng nói:

- Xin chào. Nhưng đây không phải lần đầu gặp

nhau, chị đừng cư xử thế!

Mai Vân thấy chút hụt hẫng. Cô cho rằng

Minh Hân đang xem thường mình, do đó càng giận hơn. Tuy nhiên, cô không thể làm

gì lúc này. Mai Vân nắm bàn tay lại, thu về.

Minh Hân nhìn những người đang đứng bên cạnh

Huy Khang, khẽ mỉm cười cúi đầu nói:

- Chúc mọi người vui vẻ!

Nói xong, Minh Hân lập tức đi vào nhà,

lách qua người Huy Khang và đi thẳng lên phòng.

Nhóm người Mai Vân cũng rời khỏi ngay sau đó.

Nguyên Hạo và Huy Khang cùng nhau tiễn họ

ra cổng. Chờ cho họ đi khỏi, Nguyên Hạo nói:

- Cậu nghĩ sao về việc Minh Hân là...

- Em không nghĩ thế nào cả. - Huy Khang lập

tức trả lời.

Nguyên Hạo nhìn lên phòng Minh Hân, đèn đã

tắt nhưng anh biết cô đang làm gì đó với chiếc máy tính và dĩ nhiên không cần

ánh sáng đèn điện.

- Ý cậu là sao? Chuyện này nói khó tin thì

khó tin thật, nhưng nói có thể thì cũng hoàn toàn có khả năng. Mẹ anh đã nói rất

rõ ràng mà!

Huy Khang quay người đi vào nhà, cậu đang đi

rất chậm, Nguyên Hạo cũng bước theo sau.

- Anh Hạo, y học bây giờ rất phát triển,

việc xác định Minh Hân và anh có phải anh em hay không vô cùng dễ dàng. Nhưng điều

em muốn biết là sự thật, là những gì đã diễn ra, sự việc xảy ra như thế nào? Em

muốn biết tất cả.

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Huy Khang bảo:

- Em không biết. Theo anh thì sao?

Nguyên Hạo trả lời:

- Chúng ta đều biết chuyện này rất hệ trọng.

Trước mắt không nên đề cập tới nhiều. Dù Minh Hân là ai, anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy.

Huy Khang dừng bước nói:

- Anh Hạo, có câu này em muốn nói. - Cậu

chợt nhìn Nguyên Hạo nghêm túc. - Anh và Minh Hân, rất giống nhau!

Huy Khang và Nguyên Hạo mỉm cười rồi Huy

Khang bước tiếp và nói:

- Thú thật em chưa bao giờ nghĩ tới việc

Minh Hân và em lại trở thành hai người xa lạ. Cô ấy giống như là da thịt của em

vậy, chưa bao giờ nghi ngờ. Nếu như việc này là thật, hy vọng anh đừng mang cô ấy

đi!

- Huy Khang...

- Hãy để cô ấy mãi mãi là Hoàng Minh Hân được

không, đừng bắt cô ấy làm Hiểu Tuyết!

Nguyên Hạo vỗ vai Huy Khang nói:

- Để sau hãy nói đi!

Nói xong, Nguyên Hạo chủ động đi trước,

Huy Khang dừng chân nhìn theo anh vào nhà. Huy Khang có thể hiểu được tâm trạng

của anh, của một người anh trai với người em ruột thịt. Những suy nghĩ của anh

chắc chắn cũng không ổn định hơn Huy Khang là bao. Ngỡ ngàng trước những gì đã,

đang hoặc sắp diễn ra chỉ trong tương lai gần. Sự thật có thể sẽ cho Huy Khang

thấy rõ những gì mà cậu không muốn. Huy Khang vẫn đang tỏ ra rất thản nhiên trước

những nghi vấn về thân phận Minh Hân, nhưng trong lòng cậu thực tế rất giằng

co. Người mà cậu yêu thương theo đúng cách của một người thân suốt bao nhiêu năm

qua nay có thể sẽ trở thành người không có chút huyết thống nào với cậu. Bao

nhiêu ngỡ ngàng, bao nhiêu bồn chồn và nghi hoặc, Huy Khang sẽ nên làm gì cho đúng,

cho tốt nếu sự thật được khẳng định chắc chắn? Huy Khang không cố chấp, Huy

Khang không độc đoán, cậu luôn phải cân nhắc rất nhiều mỗi khi quyết định, nhất

là khi quyết định đó dành cho Minh Hân. Huy Khang luôn chỉ giấu cho riêng mình

những suy nghĩ này, cậu luôn tỏ ra là một chàng trai vui vẻ, phóng khoáng và

phong độ, nhưng tâm tư tất nhiên cũng phải rơi vào ngã rẽ không ít lần.

Nguyên Hạo cũng đã trằn trọc rất lâu. Người

anh luôn xem là cô chủ, là một người bạn, đúng hơn anh luôn đối với cô như với

một người em gái, nay có thể sẽ thực sự trở thành em gái của anh. Nguyên Hạo mừng

chứ, nhưng cũng hồ nghi và hoang mang. Sự thật có thể sẽ sáng tỏ nhanh thôi, điều

đó thật đơn giản, nhưng nó sẽ tạo nên những thay đổi lớn trong các mối quan hệ

cuộc sống và xã hội đối với Minh Hân, thậm chí cả những toan tính mưu đồ của một

số người khác sẽ nảy sinh bất ngờ, một con sóng lớn có lẽ sẽ nổi lên.

Có lẽ, bất cứ ai, không riêng gì Huy

Khang, không riêng gì Nguyên Hạo, đều có những khoảng trống riêng cho mình, những

góc khuất của trái tim không bao giờ chia sẻ. Họ chỉ có thể nguyện bên nhau vượt

qua mọi sóng gió, nhưng dù là đối với tri kỷ, đối với người tri âm, trái tim của

ai cũng luôn có ít nhất một cánh cửa không bao giờ mở. Bí mật của niềm tin, vẫn

là giữ mãi cho riêng mình.

Minh Hân hôm nay lại vào lớp sau khi hơn nửa

thời gian tiết học đã trôi qua. Tuấn Lâm dạo này cũng nghỉ dạy rất nhiều, duy

chỉ có lớp của Minh Hân là tới đủ. Cậu luôn tìm kiếm bóng dáng Minh Hân khi bắt

đầu vào lớp. Không thấy cô, tiết học càng trở nên căng thẳng. Có khi là Minh

Hân mất tích cả giờ, có khi vào một lát rồi xin ra và đi hết cả tiết, khi khác

cô lại vào lớp khi biết giờ học chỉ còn vài phút. Minh Hân giữ thái độ lạnh

tanh nhưng vẫn tỏ ra rất lễ độ khi nói những câu xin phép cơ bản. Tuấn Lâm cũng

tỏ ra vô cảm mỗi lần như vậy.

- Minh Hân, cuối buổi em gặp tôi có được

không?

Đó là câu nói đầy đủ nhất của Tuấn Lâm với

Minh Hân dạo gần đây. Minh Hân chỉ nhìn cậu không đáp. Cô ra ngoài cùng một vài

người bạn. Lúc tới cửa lớp, Tuấn Lâm bước ra và nói nhỏ:

- Sân thượng.

Minh Hân chỉ khẽ nhìn cậu rồi đi ngay.

Sân trường thưa dần những tiếng ồn ào của

buổi tan trường. Minh Hân đã hơi do dự khi quyết định lên đây. Sân thượng hôm

nay đầy nắng, gió thổi nhẹ vờn mái tóc, Minh Hân lại đưa tay vuốt lại. Đúng lúc

này, Tuấn Lâm bước ra từ cánh cửa. Cậu thấy cô nhưng không tỏ ra ngạc nhiên, vì

cậu hiểu, vô tình vốn không phải bản tính Minh Hân.

Tuấn Lâm bước tới gần thì Minh Hân quay lại

nhìn cậu, mặt vẫn lạnh băng.

- Em đừng hiểu lầm! Tôi chỉ muốn nhắc nhở

em là kỳ thi tốt nghiệp không còn quá xa đâu, em nên xem lại việc học đi! Thái độ

học của em dạo này rất lơ là!

Minh Hân không bày tỏ bất cứ biểu cảm nào

trước câu nói của Tuấn Lâm. Cô lạnh lùng nói:

- Còn gì nữa không?

Tuấn Lâm hơi ngạc ngiên, mắt khẽ mở, rồi cậu

quay mặt đi nói:

- Không.

Minh Hân gật gật đầu rồi đáp:

- Tự em sẽ có trách nhiệm với việc học của

em!

Nói xong, Minh Hân khẽ chào cậu rồi lập tức

ra cửa định đi xuống. Tuấn Lâm hơi nghĩ ngợi rồi lên tiếng:

- Xin lỗi! Xin lỗi em một lần nữa!

Minh Hân vốn không muốn nhắc lại chuyện

này, mà nay Tuấn Lâm lại chủ động khơi lại. Minh Hân quay người lại, cô hơi mím

môi rồi nói khẽ:

- Đừng xin lỗi nữa! Ngẫm lại thì...chẳng

ai có lỗi hết! - Nói xong, cô im lặng vài giây, sau đó nhìn Tuấn Lâm khẽ nở một

nụ cười.

Không hiểu sao Tuấn Lâm tự dưng thấy vui mừng

khôn xiết. Cậu không tự chủ cũng mỉm cười. Rồi cậu nói:

- Sắp tới tôi sẽ nghỉ hẳn. Tôi không cần

công việc này nữa!

- Vì sao vậy?

Minh Hân hỏi lại, dù rằng chính cậu vừa trả

lời rằng cậu không cần công việc này nữa. Tuấn Lâm lại cười bảo:

- Cuộc sống của tôi tuy rất phức tạp nhưng

rất đầy đủ. Tôi không giấu gì em, tôi vào đây chỉ để thực hiện một mục đích

chính, bây giờ xong rồi, tôi cần làm việc khác.

Minh Hân dù bề ngoài không tỏ ra chán nản

nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, cô đã không giận chuyện hôm trước, nay Tuấn

Lâm đột nhiên bày tỏ chân thành, Minh Hân thấy rất vừa ý nhưng việc cậu nói

mình sẽ nghỉ làm khiến Minh Hân có chút hụt hẫng.

Tuấn Lâm lại nói:

- Tôi hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại,

em đừng tỏ ra xa lạ với tôi nữa!

Minh Hân không đáp. Cô im lặng một lát rồi

khẽ lên tiếng:

- Chúc thành công!

Nói xong, cô chạy thẳng xuống. Có vẻ Minh

Hân toàn sử dụng những câu trống không, không chủ không vị, Tuấn Lâm thấy hơi lạ

những lại khẽ mỉm cười. Cậu cứ nhìn theo với một chút hụt hẫng mà lại xuyến

xao. Cậu...có thể không?

Nhật Thiên bước ra từ căn bếp sau khi đã

dùng xong bữa sáng. Anh trở về phòng vài phút rồi trở xuống với một bộ đồ khá lịch

thiệp. Huy Khang thấy vậy bèn hỏi:

- Đi đâu mà chỉnh chu thế?

Nhật Thiên nhìn Huy Khang rồi cười tủm đáp:

- Một cửa tiệm nhỏ đang cần sang tên, và

anh đã mua nó, anh tính sẽ mở một phòng khám nhỏ ở đó làm việc gϊếŧ thời gian.

Chờ tới khi xong việc bên này, anh sẽ trở lại với ông chú bên trung tâm y học.

- Vậy hôm nay...

Nhật Thiên lại cười:

- Đồ đạc đã đặt rồi, hôm nay họ mang tới,

anh tới nhận. Trong tuần này có thể sẽ khai trương.

Nguyên Hạo bước tới phía sau Huy Khang, cậu

nghe hai người nói thì cũng bảo:

- Phòng khám đó có uy tín không thế? Chúng

ta liệu có thể xem đó là một bệnh viện riêng không nhỉ?

Nhật Thiên châm chọc:

- Nguyên Hạo, tôi sẽ dành cho cậu một suất

bảo hiểm đặc biệt cho loài chó săn cỡ lớn!

Nguyên Hạo lừ mắt nhìn Nhật Thiên, Nhật

Thiên chỉ cười xòa. Anh chạy tới vỗ vỗ mạnh vào vai Nguyên Hạo như tỏ vẻ làm

hòa. Huy Khang phì cười rồi Nhật Thiên cầm áo chạy thẳng ra ngoài.

Nhật Thiên chỉ vừa đi khỏi, Minh Hân từ

trên lầu chạy xuống. Cô vội vã xỏ giày, thắt vội dây rồi chạy xuống. Huy Khang

và Nguyên Hạo nhìn nhau, cả hai đang cùng chung một suy nghĩ, chung một lo lắng.

Huy Khang hỏi:

- Muộn rồi sao? Để chú đưa đi!

Minh Hân từ chối:

- Thôi ạ, còn kịp mà!

Huy Khang cũng không gượng ép. Cậu gật đầu

rồi nhìn Minh Hân đứng dậy. Minh Hân nhìn Nguyên Hạo, ngập ngừng rồi bảo:

- Buổi chiều, nếu anh có đi thăm mẹ anh

thì cho em cùng đi nhé! Em muốn tới đó!

Huy Khang và Nguyên Hạo đều sững người, họ

khẽ nhìn nhau rồi nhìn Minh Hân, cô đang nhìn hai người chờ đợi. Nguyên Hạo hơi

hắng giọng rồi vui vẻ gật đầu. Minh Hân lại vội vàng chạy đi. Huy Khang và

Nguyên Hạo đang có chung suy nghĩ, họ nhìn nhau như để xác nhận điều đó. Hai người

rất hiểu ý nhau.

Huy Khang lái xe tới nhà ông chủ tịch. Cậu

nghĩ, nếu mình có thể hỏi dò gì đó từ ba chắc sẽ xâu chuỗi lại được đôi chút

câu chuyện.

Huy Khang đánh xe vào tận lán xe phía sau

nhà. Điều đó có nghĩa cậu sẽ ở lại đây khá lâu. Cô An thấy vậy thì hiểu ý, liền

dặn dò những người giúp việc chuẩn bị cơm trưa thịnh soạn đón chào Huy Khang.

Huy Khang mở cửa vào phòng khi ông chủ tịch

đang dặn dò trợ ly riêng vài việc. Người đó gật đầu theo từng lời ông. Khi ông

vẫy vẫy tay ra hiệu, người đó liền xin phép lui ra. Quay lại thấy Huy Khang, người

đó lại cúi đầu cung kính, Huy Khang chỉ gật nhẹ đầu theo lẽ thường.

Ông chủ tịch thấy cậu thì mỉm cười vui vẻ.

Ông đứng dậy lại gần bàn trà nhỏ trong phòng. Huy Khang ngồi vào ghế đối diện

ông. Cậu lên tiếng trước:

- Mẹ anh Hạo đã tỉnh lại sau bao năm sống đời

sống thực vật. Thực sự thì bác ấy đã rất kiên cường. Phải không ba?

Ông lão cười bảo:

- Hạo là một thằng bé ngoan và rất giỏi

giang. Nó mạnh mẽ là thế nhưng nội tâm nó không hề yên ổn chút nào đâu con

trai.

- Con biết.

Ông nói tiếp:

- Tấm lòng một người làm cha, làm mẹ,

không phải người con nào cũng hiểu được đâu! Cô ấy dù có khổ sở thế nào, ý chí

vẫn thúc giục một lần mở mắt để thấy đứa con trai ngày nào mình con nựng nó

trên tay. Ba cho rằng cô ấy phải có một nguồn động lực rất lớn mới có thể gắng

gượng được như vậy.

Huy Khang gật gật và bảo:

- Đúng là như vậy đó ba! Ngoài việc muốn

thấy anh Hạo trưởng thành trở nên như thế nào, bác ấy còn muốn tìm lại cả đứa

con gái của mình nữa!

Ba Huy Khang ngạc nhiên hỏi lại:

- Con gái? Sao trước giờ ba chưa nghe nói?

Huy Khang giải thích:

- Chuyện này cũng khó trách. Tới bản thân

anh Hạo vì lúc đó còn qua nhỏ nên không nhớ ra ba mẹ mình có mang theo em gái sơ

sinh. Khi tỉnh lại, bác ấy mới kể rõ sự việc cho chúng con nghe.

Ông chậm dãi hỏi tiếp:

- Vậy bây giờ cô bé ấy đâu?

Huy Khang thấy ông hỏi như vậy thì quan

sát ông, thấy ông thực sự là không biết nên cậu có thể khẳng định là chính ông

cũng không biết Minh Hân là giả. Cậu càng phải điều tra rõ ràng xem sự việc rốt

cục là như thế nào mà Minh Hân lại có thể đường đường chính chính trở thành người

nhà họ Hoàng mà không ai nghi ngờ. Hoặc đã xảy ra nhầm lẫn gì trong ký ức của mẹ

Nguyên Hạo? Nghi vấn về Minh Hân xem ra vẫn còn rất lớn.

Huy Khang đáp:

- Cô ấy tới nay vẫn chưa rõ tung tích.

Không có một manh mối nào để có thể tìm kếm. Có lẽ chỉ có thể chờ đợi hai chữ

duyên phận rồi!

Nghe Huy Khang nói, ba cậu gật gật đầu tỏ

vẻ đồng tình, ông bảo:

- Chỉ những người nào có duyên phận mới đi

qua nhau trong cuộc đời. Tình thân cũng là một loại tiền duyên, tình mẫu tử lại

càng thiêng liêng, ba tin sẽ có một ngày cô ấy có thể cùng con gái mình đoàn tụ.

Huy Khang nghĩ ngợi giây lát rồi mới quyết

định nói. Cậu muốn đưa câu chuyện của hai người về Minh Hân:

- Cũng giống như nhân duyên của anh Khánh,

chị Tuyết Minh với gia đình mình, giống như của Minh Hân với anh chị ấy đúng

không ba? Số mệnh đã an bài như vậy, chúng ta chỉ có thể tuân theo sao?

Dường như lời này của cậu đã làm ông chạnh

lòng. Ông hơi cúi mặt ngậm ngùi. Huy Khang thực sự cũng không muốn khơi lại về

Hiểu Khánh, tránh cho ba đau lòng, nhưng cậu cần phải biết đôi chút về quá khứ,

đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Ông nhìn cậu, vẻ mặt phúc hậu hiền từ, ông

đứng lên rồi mới nói:

- Huy Khang, con có biết con là điều kỳ diệu

nhất trong đời của ba không? Mẹ con đã sinh ra Hiểu Khánh khi ba mẹ kết hôn được

2 năm. Khoảng 6 năm sau đó, người phụ nữ ấy đã mang Hải Kiều về trả cho ba, từ đó,

giữa ba và mẹ từng chút hình thành khoảng cách. Năm ba 43 tuổi, mẹ con cũng đã

bốn mươi, ba cứ nghĩ rằng hai người sẽ trở thành một cặp vợ chồng già luôn có

hiềm khích vì sự tồn tại của Hải Kiều. Nhưng điều diệu kỳ đó đã tới, mẹ con lần

thứ hai mang thai, ở độ tuổi mà ai cũng nghĩ rằng không thể, hơn nữa sức khỏe mẹ

con vốn không tốt, thời gian đó lại gặp quá nhiều áp lực tinh thần nên ngày

càng suy nhược. Tới bác sĩ còn khuyên ba mẹ nên suy nghĩ chuyện từ bỏ con, nhưng

cả hai đều không đồng ý. Khi con chào đời, ba mẹ như sống lại cái cảm xúc nhìn

thấy đứa con đầu lòng. Con khỏe mạnh hơn những gì ba nghĩ, vượt xa so với tưởng

tượng và những lý thuyết của y học. Điều đó có nghĩa là, con có duyên với ba mẹ,

có duyên với thế giới này, vì thế, không chỉ một mình con, cả mẹ và ba cũng đã

nỗ lực hết mình để chúng ta được hội ngộ. Với thằng Khánh và Tuyết Minh, Minh

Hân cũng như vậy, tình yêu của họ nhuốm đầy máu và nước mắt, nhưng họ đã có

Minh Hân, họ có kỷ niệm cho tình yêu bi thương ấy.

Huy Khang trầm ngâm lắng nghe lời kể. Có lẽ

ba cậu cũng không biết gì về mấu chốt thân thế Minh Hân. Như vậy những gì mẹ

Nguyên Hạo đã kể, đúng, hay không đúng đây?

Huy Khang mỉm cười nói:

- Con được sinh ra khi anh Khánh đang là một

thanh thiếu niên. Con giống như có hai người cha chăm sóc vậy. Họ đã có Minh

Hân khi con mới được 6 tuổi. Nghĩ lại những kỷ niệm ngày xưa, Minh Hân chỉ kém

con 6 tuổi mà phải một câu chú, hai câu cháu, sau này cũng quen dần, nhưng cô ấy

thức sự rất cứng đầu.

Ông thấy Huy Khang nói vậy thì bảo:

- Đó là bản tính của nó từ khi còn nhỏ. Trời

đặt cho nó đấy con à! Vài ông bạn cùng tuổi thường hay bảo ba đi xem mệnh cho

Minh Hân, nhưng nào có được đâu!

Huy Khang liền hỏi:

- Vì sao vậy?

- Vì hai đứa nó sinh Minh Hân khi ba ở

Pháp - quê của mẹ con, khi trở về thì thấy đứa trẻ sơ sinh xuất hiện trong nhà.

Ba nào biết chính xác giờ giấc ngày sinh của Minh Hân đâu. Hai đứa nó chắc chắn

không chú ý cái này đâu. Lúc đó ba mới biết Hiểu Khánh và Tuyết Minh đều mất

tích, Tuyết Minh để lại cho ba một lá thư, nói nó là cháu nội của ba, xin lỗi

vì không báo tin này từ sớm. Sau đó, sau đó...

Thấy ông ngập ngừng, Huy Khang biết ông đang

muốn hé lộ gì đó. Cậu thực sự rất cuống, muốn hỏi cho hết nhưng lại giữ bình tĩnh

hỏi:

- Sau đó làm sao ba?

Ông nhìn Huy Khang, Hiểu Khánh của ông lúc

ở độ tuổi trưởng thành cũng hao hao giống Huy Khang như bây giờ vậy. Ông im lặng

không trả lời, một lúc sau mới nói:

- Sau đó thì ba nhận được tin, Hiểu Khánh đã

chết, ba gặp được Tuyết Minh trong trạng thái rất yếu. Cô ấy bảo ba nhất định

phải chăm sóc con gái chúng nó thật tốt, nó còn nhấn mạnh đó là cháu của ba.

Sau đó thì ngất đi và trở nên như vậy suốt bao nhiêu năm ròng đó.

Ông không muốn nhắc thêm về những chuyện

buồn của quá khứ, vì vậy mỉm cười bảo Huy Khang:

- Tình yêu lại là loại nhân duyên khác, loại

nhân duyên đặc biệt nhất. Những người yêu nhau là có duyên, để có thể bên nhau

thì phải có phận. Yêu nhau mà không thể bên nhau, hay bên nhau nhưng không có

tình yêu, đều không trọn chữ yêu.

Huy Khang nghe ông giảng giải thì chỉ mỉm

cười nhìn ông. Ông thấy cậu như vậy thì cười lớn bảo:

- Có phải con thấy ba rất rành về tình yêu

không? Con trai à, ai cũng từng trải qua tuổi trẻ, ba cũng vậy, tuổi trẻ là tuổi

của tình yêu. Những điều đó qua trải nghiệm con sẽ từ từ hiểu hết. Con đó, khi

nào mới yêu đây, ba đã có Minh Hân - cháu nội ba, Ngọc Hà và hai nhóc em nó -

cháu ngoại ba, khi nào ba mới có thêm cháu nội đây? Con coi chừng Minh Hân và

Ngọc Hà kết hôn sớm hơn con đấy!

Huy Khang thấy ông tự dưng chuyển sang

chuyện yêu đương của mình, cậu hơi ngượng tránh mặt đi. Sau đó, Huy Khang nhìn

ông nói:

- Con sẽ không để ba mất mặt trước chị Hải

Kiều đâu! Còn chuyện hôn nhân của Minh Hân thì...

Huy Khang ngập ngừng không nói tiếp, ông chủ

tịch cũng lặng xuống rồi mới nói:

- Đừng nhắc chuyện này, chúng ta còn phải

cân nhắc lại.

Huy Khang gật gật đầu, nhìn ông hơi cười.

Huy Khang nghĩ những điều ông vừa kể là những

gì ông biết. Cậu nghĩ nên dừng lại ở đây, còn nhiều cơ hội, khúc mắc này, cậu

nhất định tìm hiểu rõ hết. Cậu nên tỏ ra mình chỉ hỏi thăm chuyện cũ chứ không

hề tìm hiểu gì, như vậy mới có thể thực hiện đúng kế hoạch, trả thù mà không để

ba phải bận tâm.

Huy Khang vào thăm Tuyết Minh. Sắc thái nhợt

nhạt trên gương mặt đã đỡ nhiều rồi, nhưng xem ra cơ hội tỉnh lại vẫn còn rất

mong manh. Ban nãy Huy Khang vốn định hỏi ba cậu vì sao anh Khánh chết, Tuyết

Minh bị thương như thế nào, nhưng cậu lại sợ ba nghi ngờ. Huy Khang cũng từng

thăm dò ở những người có liên quan tới năm đó, cả những bác sĩ điều trị của Tuyết

Minh nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ thông tin gì. Huy Khang càng thêm rối.

Thực ra ba cậu có biết Hiểu Khánh là bị người ta sát hại hay không? Ba có biết

hung thủ là ai hay không? Sự việc năm đó, ông biết được bao nhiêu? Nếu biết tại

sao ông lại nói đó là tai nạn? Nếu biết tại sao ông không tìm kiếm hung thủ? Hoặc

nếu không biết, vì sao ông không cho cậu thông tin về thương tích của vợ chồng

Hiểu Khánh? Hay có một bàn tay khác? Có một đôi mắt luôn dõi theo từng hành động

của gia đình cậu? Có một người khác đã âm thầm làm nên những chuyện này?

Huy Khang càng nghĩ càng thêm rối. Cậu vò

nhẹ vào tóc rồi ôm lấy đầu và gục xuống. Những chuyện đó xảy ra khi cậu còn rất

nhỏ, chưa đủ khả năng suy đoán cũng như ghi nhớ. Những thế lực chống đối không

lộ diện, chính Huy Khang lúc này đang cảm thấy mất niềm tin vào chuyện trả thù.

Mọi thứ được hé lộ đôi chút, tưởng rằng sẽ giúp ích cho cậu nhưng không ngờ, nó

khiến cậu phải suy nghĩ nhiều hơn, cậu thấy mọi việc phức tạp và đang diễn biến

ra ngoài suy đoán của cậu. Đúng, Huy Khang cũng chỉ là một con người bình thường,

đứng trước nhưng toan tính và bí mật bị vùi sâu, cậu thực sự cần cố gắng, rất

nhiều, nhưng kết quả ra sao hoàn toàn không nằm trong khả năng của cậu.

- Chị dâu, lời giải của mọi chuyện có lẽ nằm

ở chỗ chị rồi!

Đó là lời duy nhất mà Huy Khang nói trong

phòng. Ngắt mạch suy nghĩ, Huy Khang ngay lập tức rời khỏi phòng. Đúng lúc một

cô giúp việc đang tới, thấy cậu thì bảo:

- Cậu hai, cậu chuẩn bị xuống nhà dùng bữa,

đã trưa rồi ạ!

Huy Khang lại gật đầu rồi rời đi trước. Cô

giúp việc cúi chào cậu rồi đi theo lối ngược lại xuống nhà.

Nguyên Hạo giữ lời đưa Minh Hân cùng đi thăm

mẹ. Minh Hân về nhà thay đồ sau giờ tan trường, sau đó, Nguyên Hạo lái xe đưa

cô tới đó.

Suốt dọc đường, Nguyên Hạo luôn len lén

quan sát Minh Hân. Anh biết cô đồng cảm với anh về chuyện của mẹ mình, cả hai

có những nỗi mong chờ chung về một ngày. Nay mẹ anh đã khỏe lại, Nguyên Hạo vui

mừng khó nói thành lời, nhưng anh vẫn biết ý không nhắc nhiều tránh làm Minh

Hân buồn lòng. Nhớ lại câu chuyện của mẹ mình, Nguyên Hạo lại càng nhìn Minh

Hân trìu mến. Mẹ, là mẹ của cả hai chúng ta đó Minh Hân!

Hai người tới nơi thì thấy cô y tá đang

dìu mẹ anh đi lại trên hành lang. Cả hai cùng chạy tới phụ giúp. Những bước đi đầu

tiên có phần cực nhọc nhưng bà đã vượt qua, ngày càng cố gắng, ngày càng thành

thục.

Người ta nói đời người lúc nào cũng có ít

nhất hai lần làm trẻ con. Sinh ra trong vòng tay âu yếm của cha mẹ. Chập chững

những bước đi đầu tiên trong đời, ta được ba mẹ dìu đỡ hai bên. Nay bà cũng vậy,

nhưng đó không còn là lần đầu nữa... Ngẫm về cuộc đời, có ai sống trọn cho hai

chữ đó?!

Mẹ Nguyên Hạo có vẻ rất gượng gạo trong từng

bước đi, tuy vậy, trên môi vẫn nở nụ cười yếu ớt mà lại đầy hạnh phúc. Minh Hân

và Nguyên Hạo dìu bà ngồi xuống chiếc ghế mây ngoài vườn. Cô y tá đã mang ngay

tới một chậu nước ấm, cô chu đáo lau mồ hôi trên má bà. Vừa lau cô vừa bảo:

- Cô Đồng Lan, cô thật may mắn vì có một cậu

con trai ưu tú như cậu Hạo. Cậu ấy thực sự đáng để cho cô tự hào!

Mẹ anh âu yếm nhìn anh, quả đúng như những

gì cô y tá đã nói, Nguyên Hạo của bà, thực sự rất xuất sắc! Vậy mà bà đã không

có cơ hội nhìn thấy anh khôn lớn trưởng thành, thấy anh thành công như thế nào

trong suốt quá trình học tập đào tạo và cả công việc nữa. Đã là không thể, ngẫm

lại chỉ khiến bà thêm xót xa nuối tiếc.

Đồng Lan - cái tên nhẹ nhàng và trang nhã.

Nhưng tuổi thanh xuân của bà đã không được trọn những ngày sống trong yêu thương

hạnh phúc, trong nhịp sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Sự dang dở này, nay Nguyên Hạo

đã tiếp nối, anh sẽ sống cho thật thỏa đáng những yêu thương và khát vọng của

tuổi trẻ, những mưu cầu hạnh phúc và cả những nỗi khát vọng luôn cháy bỏng

trong l*иg ngực mỗi người trẻ như thế hệ của anh, của Huy Khang, của Minh Hân

lúc này.

Bà Đồng Lan nhìn Minh Hân. Từ lúc tới cô

không hề nói chuyện câu nào. Bà đã quan sát cô từ lần đầu gặp mặt. Một cô gái

trẻ với khuôn mặt rạng ngời, dáng người thanh thoát, đôi mắt đen long lanh thi

thoảng chớp rất nhẹ. Bà hơi ngỡ ngàng, bởi đôi mắt đó có phần bí ẩn, khó để người

ta đoán được nội tâm.

Bà Đồng Lan khẽ kéo Minh Hân lại gần. Bà

nhìn cô trìu mến nói:

- Hiểu Tuyết của bác bây giờ chắc cũng lớn

chừng cháu rồi đó!

Bà hơi cười, dường như những ký ức mong

manh của bà về đứa con gái sơ sinh vẫn còn đọng lại, mỗi suy nghĩ của bà khi

nhìn thấy Minh Hân đều là về con gái bà. Tại sao ông trời lỡ chia cắt tình mẫu

tử? Tại sao chỉ cho bà những phút giây ngắn ngủi bên cạnh nó? Bà còn chưa ý niệm

được sự trân trọng khoảnh khắc đó, vì nó quá bất ngờ, Hiểu Tuyết đã vội xa bà,

nhanh hơn cả cái ngày mà cô tới thế gian này.

Minh Hân tâm trạng lặng xuống. Cô khẽ nắm

bàn tay bà Đồng Lan bảo:

- Chờ đợi, chính là hy vọng. Bác chờ Hiểu

Tuyết chứng tỏ bác vẫn đang hy vọng cô ấy bình an và sẽ trở về bên bác. Cháu cũng

vậy, cháu đã chờ mẹ cháu tỉnh lại suốt bao năm qua. Bà ấy cũng như bác vậy, não

bộ bị thương nghiêm trọng không thể hồi phục. Cơ hội thực ra cũng có nhưng rất

mơ hồ. Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, cháu lại đặt niềm tin vào thứ mờ nhạt đó,

vì cháu tin sẽ có ngày mẹ tỉnh lại với cháu!

Bà Đồng Lan ngỡ ngàng khi nghe câu chuyện

của Minh Hân. Bà nhìn cô thương cảm. Thì ra cô gái mà bà nghĩ là con gái một

gia đình giàu có sẽ rất hạnh phúc lại là một cô gái không có trọn vẹn một gia đình.

Quả là mỗi người một số phận, mỗi mảnh đời là một mảnh ghép, đó mới tạo nên cuộc

sống ngày hôm nay.

Bà xoa tay vào tay Minh Hân nhẹ nhàng nói:

- Những ngày qua, bác nghe Nguyên Hạo kể

nhiều chuyện, về cháu, về cậu Huy Khang, nhưng chưa từng nghe về hoàn cảnh của

mấy đứa. Thì ra cháu tội nghiệp như vậy, mà không, tất cả chúng ta đều vậy. Con

gái, em gái, mẹ, anh trai, chúng ta ai cũng đều có chỗ khuyết riêng. - Bà bỗng

nhìn Minh Hân cười bảo: - Cháu có muốn làm con gái bác không? Cháu đang muốn mẹ,

mà bác thì đang mong chờ đứa con gái, chúng ta sẽ làm mẹ con. Sau này Hiểu Tuyết

trở về, mẹ của cháu tỉnh lại, chẳng phải chúng ta có một gia đình đông vui sao?

Nguyên Hạo nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh.

Anh cho rằng Minh Hân tới sẽ là niềm an ủi với mẹ mình lúc này. Nhưng không ngờ

họ lại như vậy. Có phải đó là cái mà người ta gọi là tình mẫu tử ruột thịt hay

không? Nguyên Hạo sững sờ nhìn hai người.

Minh Hân cũng khá bàng hoàng khi nghe lời đề

nghị của bà Đồng Lan. Cô sững sờ giây lát rồi mỉm cười bảo:

- Như vậy thì tốt quá! Cháu...

Biết Minh Hân sẽ nhận lời, Nguyên Hạo đứng

dậy nghiêm giọng nhưng nói nhỏ:

- Đủ rồi Minh Hân!

Cả cô và bà Đồng Lan đều nhìn anh ngạc

nhiên. Minh Hân thì không nói nhưng bà Đồng Lan thì hỏi:

- Sao thế Nguyên Hạo?

Nguyên Hạo không muốn để lộ điều gì, anh hơi

bối rối đáp:

- Minh Hân cần về nhà ăn tối và học bài.

Ngày mai con sẽ lại tới! - Rồi anh quay qua dặn dò cô y tá: - Cô chuẩn bị cơm tối

đi, sắp muộn rồi đó!

Nguyên Hạo dặn mẹ anh nghỉ ngơi sớm và đừng

tự làm việc gì lúc trời tối tránh tai nạn. Sau đó, anh nhìn sang Minh Hân. Cô

còn đang không hiểu vì sao anh như vậy nhưng cũng thôi, theo anh ra về.

Cô y tá ra ngoài ngay sau Nguyên Hạo và

Minh Hân, chỉ còn một mình bà Đồng Lan trong hòng. Bà đăm chiêu suy nghĩ về

Nguyên Hạo - con trai bà, nay đã là một chàng trai chín chắn và cương nghị. Vẻ

mặt nghiêm nghị không kém phần uy hϊếp, anh luôn tỏ ra là một chàng trai mạnh mẽ,

chỗ dựa vững chãi và tin tưởng cho người khác. Nhưng bà biết rằng, anh chắc chắn

đã từng trải qua không ít sương gió mới trưởng thành như ngày hôm nay. Càng nghĩ,

bà càng thấy tự hào và thêm phần có lỗi với đứa con trai này của bà.