Chương 31



Minh Hân trong mấy

ngày này cũng không hề lui tới Ẩn Đêm. Sự vắng mặt này của cô vô tình đã khiến

tay Tài không có thu hoạch. Cô tới trường bắn thay vì gϊếŧ thời gian một cách

vô bổ tại quán khi Tùng vẫn chưa trở về. Đạt và anh quản lý mới cũng hay bắt

chuyện với cô nhưng cô biết họ đang bận rộn nên ngại làm phiền. Đôi lúc vào vai

một nhân viên đơn giản của bar, cô lại thấy thêm bực mình vì đủ thứ chuyện diễn

ra trước mắt.

Ánh mắt cô trở nên

sắc lạnh khi trên tay đang cần khẩu súng ngắn, nhắm thẳng về bia đạn. Những điểm

số cao liên tiếp, Minh Hân không nở nụ cười thỏa mãn như mọi khi, mà thay vào đó

là một quyết tâm mới, quyết tâm chinh phục hồng tâm.

- Ba phát 10, sẽ

có phần thưởng! - Huy Khang hai tay khoanh lại, khẽ tựa vào chiếc bàn, thản

nhiên nói.

- Thật chứ! - Minh

Hân hỏi lại cũng theo một cách rất thản nhiên, kèm thêm nụ cười nhạt.

Huy Khang vui vẻ gật

đầu, thử thách này với cô không hề đơn giản. Huy Khang nghĩ vậy mặc dù chính cậu

là người chứng kiến sự thành thục về kĩ thuật cũng như kinh nghiệm của cô. Quá

xuất sắc! Huy Khang thấy thật vui mừng nhưng lại bỗng lo lắng: Minh Hân, đừng để

đường đời có thêm mùi khói súng!

Sau đó, Huy Khang

nhặt lấy một hộp đạn trên bàn, chậm dãi bước về phía Minh Hân. Huy Khang lấy khẩu

súng trên tay cố, dốc toàn bộ số đạn còn lại ra ngoài. Tiếp đó, cậu thay vào đó

những viên đạn mới, đồng thời nói:

- Chỉ có 5 viên. Nếu

ba viên liên tiếp trong số 5 viên đạt điểm 10 là xong. Thế nào?

Lời của cậu là một

đề nghị khá thú vị. Nhưng ánh mắt rõ ràng đang có bảy tám phần khıêυ khí©h và

thách thức, Minh Hân hơi lừ mắt một cái rồi hỏi:

- Nhưng thưởng gì?

Huy Khang quay người

đi và nói:

- Làm được hãy hỏi.

Minh Hân trở về với

vẻ mặt lạnh băng. Quay người qua cửa bắn, Minh Hân nâng súng và bắt đầu bắn.

Viên đạn thứ nhất

vừa vặn 9 điểm. Nếu là luyện tập bình thường, cô chắc hẳn sẽ rất vui vì con điếm

này, nhưng hôm nay, cô có một cái đích mới, thành tích này, không đáng để kể đến.

Đáy mắt cô hơi nheo lại vẻ thất vọng. Huy Khang chỉ hơi cười nhẹ.

Phát súng thứ hai

vang lên. Chưa tới 1cm nữa là đã chạm tới mốc 10. Minh Hân hơi nghiến răng giận

dữ. Huy Khang để ý thấy bàn tay trái của cô nắm lại. Biết cô đang rất thất vọng,

Huy Khang bật cười:

- Cơ hội chỉ còn một

thôi. Phát này không được, hai phát sau khỏi bắn!

Khẽ nhìn sang cậu

lườm nhẹ, Minh Hân trở lại tập trung vào khẩu súng.

Viên đạn bắn ra với

tốc độ nhanh. Nó gim vào chính giữa tâm của tấm bia. Huy Khang chấm dứt ngay

thái độ ban nãy của mình, trân trân nhìn vào tấm bia ngoài xa. Khóe môi Minh

Hân cười nhẹ. Phải rồi, như vậy mới đáng nói chứ!

Trong chớp mắt,

Minh Hân liên tiếp bắn ra hai phát đạn. Chúng chen nhau chiếm chỗ trong vòng

tròn chính giữa. Huy Khang đứng thẳng người, mắt mở lớn nhìn thành tích phi thường

của Minh Hân.

Đúng lúc đó, Minh

Hân mang khẩu súng đặt lại bàn. Đứng trước mặt cậu, chìa tay và nói:

- Thưởng gì đây?

Huy Khang vẫn chưa

khỏi bất ngờ. Cậu khẽ tằng hắng một cái rồi kéo tay Minh Hân đi và khẽ nói:

- Đi!

Không ngờ Huy

Khang đưa cô trở lại với phòng tập quyền anh. Nơi này lâu quá không tới dường

như đã có vài phần xa lạ. Minh Hân không hỏi Huy Khang tới phần thưởng kia, hai

người chậm dãi bước vào trong.

Phòng tập rộng rãi

chỉ còn lại thưa thớt một vài người. Minh Hân lên tiếng hỏi nhưng chỉ như tự thắc

mắc:

- Mọi người đâu cả

rồi!?

Thấy Huy Khang và

Minh Hân, anh chàng cao to lực lưỡng bước tới, chìa cho mỗi người một lon nước

và nói:

- Qua năm vừa rồi,

không ít người đã phải vào công ty nhà mình làm việc. Một số kết hôn và về nước

ngoài. - Anh ta khẽ hất hàm tới số người xung quanh: - Còn lại có đây thôi, có

lẽ sắp tới phải sang tên mất.

Minh Hân hơi tỏ ra

luyến tiếc. Một phòng tập được bố trí kỳ công và đầu tư nhiều tiền bạc, thoáng

chốc chỉ còn lại vài bóng người. Cũng phải, hầu hết đều là cậu chủ hay thiếu

gia của công ty, doanh nghiệp tư gia lớn, sinh ra đã được gắn lên mình sự định đoạt

của cha mẹ về quyền thừa kế. Sống cho tuổi trẻ, xem ra với họ vẫn còn chưa đủ,

chưa thỏa đáng.

Huy Khang vỗ vỗ bả

vai anh ta, cười bảo:

- Đừng buồn vậy

mà! Không có chỗ này, chúng ta thiếu chỗ tụ hội hay sao? Không chuyện gì thành

vấn đề cả. Qua đó xem sao!

Ba người cùng nhau

qua chỗ họ. Huy Khang khẽ chào từng người nhìn cậu. Bất ngờ Huy Khang dịch lại

gần Minh Hân và nói nhỏ:

- Đánh bại từng người

một trong số họ, Ẩn Đêm lập tức được sang tên sở hữu cho anh Tùng!

Minh Hân không khỏi

ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu. Chỉ là một nụ cười nhẹ hấp dẫn, Minh Hân lại bất

ngờ thấy có chút xấu xa. Một mình cô làm sao có thể đủ sức đánh bại tất cả những

người ở đây? Cho dù có thể cũng chỉ là một hai người, với lại phải có thêm hỗ

trợ từ phía đối thủ, sao có thể nói tới việc hạ gục hết bọn họ.

Nhưng không vì thế

mà cô từ chối. Nghĩ tới việc Ẩn Đêm thuộc sở hữu của anh Tùng, đó là một cơ ngơi

không nhỏ, việc kinh doanh cũng không tồi, Minh Hân sẵn lòng thử sức. Biết là

khả năng thành công là rất nhỏ, cô sẽ cố để không thất bại một cách thảm hại nhất.

Minh Hân nghĩ rồi

bước lên đứng trước Huy Khang, cô nói thật dõng dạc:

- Em - Hoàng Minh

Hân, thách đấu với tất cả mọi người ở đây!

Tất cả những ai có

mặt lúc đó đều sửng sốt, dừng mọi hành động, hướng ánh mắt về phía cô. Một chút

ái ngại không làm cô nao núng, Minh Hân gật đầu cái rụp như khẳng định những gì

họ vừa nghe là không nhầm.

Một người không khỏi

bật cười:

- Đệ tử ruột của Hạo

và Khang, em chắc chứ!

Minh Hân nhìn Huy

Khang rồi gật đầu chắc nịch. Thấy Huy Khang đang cười tủm, họ có thể phần nào

hình dung được, giữa hai người kia đang có một cuộc giao dịch nào đó.

Tất cả nhất chí nhận

lời thách đấu. Minh Hân cởϊ áσ khoác ngoài, tóc vén lên cột gọn. Cô tháo giầy

ra và đi tới. Mọi người đã đứng gọn vào một bên. Minh Hân trong chiếc áo phông

tay dài và chiếc quần thể thao màu đen trông khá mạnh mẽ, mặc dù nó đang khiến

thân hình cô có vẻ nhỏ bé hơn.

Đám người kia đẩy đui

nhau lên trước. Sau cùng người lên chính là anh chàng lực lưỡng lúc nãy. Anh

nói:

- Hạ được anh, những

người sau sẽ rất dễ dàng!

Minh Hân thấy đôi

phần lo sợ. Nhưng cô bình tĩnh hỏi:

- Như thế nào thì

thắng? Nói trước là em không đủ khả năng đánh anh nằm bẹp trên sàn đâu!

Mọi người cười ồ

lên. Anh chàng kia nói:

- Một đòn em đánh

trúng anh, em thắng!

Minh Hân hơi cười.

Cô ở đây khá lâu, năng lực mỗi người tới đâu cô hiểu khá rõ. Nhưng chỉ đánh

trúng người, cô vẫn có cơ hội, xem ra cơ hội đó là anh cố ý dành cho cô.

Minh Hân bắt đầu

cuộc đọ sức với tinh thần khá tốt. Cô chủ động tấn công, anh chàng kia không phản

đòn, chỉ tránh né. Có vẻ anh ta không hề xem Minh Hân là đối thủ. Cô vì thế

càng cố gắng tìm kiếm cơ hội cho mình. Tấn công một cách hung hăng về phía anh,

cô nhảy lên định tung một cú từ phía trên xuống. Anh chàng kia cho rằng cô đang

dùng hết sức vào cú đấm đó nên hai tay giơ lên chống đỡ. Minh Hân chỉ khẽ nhếch

môi cười, lập tức tay trái đưa lên, ra một đòn vào giữa bụng anh ta.

Cú đấm vừa là do

tay không thuận, vừa do không có chủ ý tấn công nên không khiến anh chàng có một

chút đau đớn. Anh chỉ bật cười nhìn Minh Hân:

- Em thắng!

Minh Hân vui mừng

chạy tới, làm động tác đυ.ng hai nắm đấm với anh. Sau đó, cô nhìn sang đám người

kia như chờ đợi đối thủ kế tiếp.

Một anh chàng cũng

khá to khỏe, gương mặt rạng rỡ đúng như tính cách hài hước dí dỏm của mình. Anh

ta bước tới đối diện Minh Hân:

- Giờ anh mới thấy

thêm một tài năng của em. Nào! Bộc lộ tiếp đi! Mỗi cú trúng anh cả phòng có một

bữa liên hoan. Cũng như cậu ấy, một cú là em thắng!

Dứt lời, hai người

lập tức bước vào cuộc so tài. Không có gì khác so vơi cách đánh của anh chàng

ban nãy, anh này cũng chỉ phòng thủ không tấn công. Tuy nhiên, anh ta có được một

bài học từ trận đấu lúc nãy nên có phần chú ý hơn mỗi động tác của Minh Hân. Nhưng

không vì thế tỏ ra bối rối. Minh Hân cố ý khom người tấn công phần bụng anh ta.

Anh ta phản xạ quá nhanh, lập tức bắt lấy tay cô đẩy ra. Minh Hân lùi lại vài bước

rồi khuỵu xuống sàn, tay nọ ôm lấy tay kia làm vẻ đau đớn. Mặt cô nhăn lại đầy

biểu cảm. Anh chàng kia cứ nghĩ mình đã mạnh tay nên hoảng hốt chạy tới lo lắng

hỏi:

- Minh Hân, em bị

thương à?

Chỉ một mình Huy

Khang biết chiêu thức này. Nó không phải chưa có người sử dụng nhưng cậu không

ngờ bọn họ lại dễ mắc bẫy tới vậy.

Đúng như những gì

Huy Khang nghĩ, Minh Hân lựa lúc anh ta tới gần, liền chống tay xuống sàn, hai

chân vươn dậy kẹp cổ anh ta vật xuống. Có vẻ anh ta hơi đau, Minh Hân vui vẻ đứng

dậy và tuyên bố:

- Em thắng nhé!

- Em gian lận!

Thấy anh ta đang

nhăn nhó, Minh Hân vội chạy tới kéo anh ta dậy. Anh ta nói:

- Em ra tay hơi mạnh

đấy!

- Đâu có đâu. Tại

anh bị bất ngờ thôi! Vậy bữa liên hoan anh vừa đề nghị xí xóa đi. Hôm nào em mời

anh tới Ẩn Đêm.

Đứng ngay ngắn trở

lại, anh ta bảo:

- Ẩn Đêm là chỗ

nào? Thôi khỏi, ngày mai anh về Nhật nhận gói thầu đầu tiên ba anh giao cho rồi.

- Tiếc quá! Dịp

khác đi. - Cô vỗ vai anh bảo: - Chúc anh thành công!

Những người kia thấy

cách chiến thắng của Minh Hân thật khói thuyết phục. Cô gái ấy quá nanh lợi. Một

người lắc đầu bảo:

- Thôi không đánh

nữa! Minh Hân có bí kíp bất khả chiến bại, không ai là đối thủ đâu!

Minh Hân biết họ đang

chọc mình. Cô hơi ngại nhưng tươi cười bảo:

- Vậy là tất cả

"nhận thua" sao? - Nói rồi, cô nhìn Huy Khang: - Chiến thắng trọn vẹn

rồi nhé!

Huy Khang lại nở nụ

cười nhẹ. Cậu lấy di động gọi điện cho ai đó:

- Giúp tôi chuyển

giao bar Ẩn Đêm sang chủ sở hữu là anh Tùng hiện đang làm giám đốc.

Dặn dò một câu ngắn

gọn, Huy Khang nhìn Minh Hân gật gật đầu và giơ ngón cái lên làm vẻ tán dương.

Tất cả ngồi quây

quần thành một vòng tròn ngay trên sàn. Một người buồn bã nói:

- Công việc của tụi

này sẽ ổn định trong vài ngày tới. Khu này sẽ sang tên trong tuần này.

Thấy vẻ mặt ai cũng

buồn rười rượi, Huy Khang bèn cười bảo:

- Các cậu nói cứ

như sắp sinh tử biệt ly ấy. Đã nói lúc nào cũng có thể gặp nhau rồi mà!

Một người lên tiếng

tán đồng:

- Phải đó. Cũng đâu

còn trẻ gì, không chừng chỉ nay mai là có cơ hội cùng tới dự lễ cưới của ai đó

cũng nên. - Anh ta nhìn Huy Khang: - Huy Khang trước nhá!

Câu nói đùa đó khiến

mọi người vui lên một chút. Minh Hân phần nào cảm nhận được tình cảm gắn bó của

mọi người. Cô khẽ nhìn Huy Khang, mặt cậu vẫn tỏ vẻ điềm nhiên nhưng cô biết

sau đôi mắt kia là những tâm tư trầm lắng không kém gì những người khác.

Huy Khang và Minh

Hân rời khỏi nơi đó. Minh Hân tỏ vẻ luyến tiếc. Cô chỉ biết chúc họ những lời tốt

đẹp cho cuộc sống mỗi người. Huy Khang chỉ bảo không thể tiễn họ được, chỉ có

thể hẹn ngày gần nhất tụ hội cùng nhau. Sau cùng, cả hai rời đi khỏi.

- Anh "hoa

khôi" đó giờ như thế nào vậy? - Minh Hân hỏi Huy Khang khi hai người đang

trên đường về.

- Cậu ấy không phải

người đồng tính.

Thấy Minh Hân ngạc

nhiên, Huy Khang hơi cười rồi giải thích:

- Bạn gái của cậu ấy

là một cô gái người lai rất xinh đẹp. Nhưng sự thật phũ phàng khi cô ấy bỏ đi

theo một...cô gái. Phải, cô ấy mới là người đồng tính. Hận cô ấy, hận những lừa

dối của cô ấy và tổn thương của một lần trái tim tan vỡ, cậu ấy mới giả làm đồng

tính cho vui đời thôi.

Nói tới đây, Huy

Khang một tay vẫn lái xe, một tay mở điện thoại, cho cô xem một hình ảnh và bảo:

- Người ngoài cùng

là cậu ấy lúc là một...chàng trai.

Minh Hân hơi ngỡ

ngàng khi thấy diện mạo khá điển trai của anh chàng đó. Rất phong độ và có chút

ngông cuồng của thanh niên, hoàn toàn khác so với dáng vẻ ẻo lả anh thường diễn.

- Vậy bây giờ...

- Tiếp đi!

Minh Hân hiểu ý

xem các bức hình kế tiếp. Huy Khang liếc sang bảo:

- Đó, là ảnh chụp

cậu ấy vào tuần trước trong lễ khánh thành một khu vui chơi cho trẻ em ở thủ đô

Luân Đôn do gia đình cậu ấy bỏ rất nhiều tiền quyên góp.

Minh Hân càng thêm

ngỡ ngàng. Đó là chàng trai trong bộ vest lịch lãm đang cắt băng đỏ trong lễ

khánh thành. Minh Hân trong lòng vui mừng vì tất cả họ - những người bạn của

Huy Khang, những người bạn - đàn anh của cô, dường như đều có cuộc sống ổn định

và tốt đẹp. Chúc họ thành công trên mọi bước đường tương lai. Riêng với cuộc sống

của cô hiện tại, Minh Hân luôn cảm thấy phía trước còn rất nhiều cửa ngõ chưa mở,

cô không biết phía sau sẽ là gì, chỉ biết rằng, cô sẽ phải cố gắng hết sức để dựa

vào chính mình, tự mình sống cuộc đời của chính mình.

Tắt điện thoại và

gửi lại cho Huy Khang, Minh Hân bỗng nở một nụ cười thật nhẹ, đáp lại cô là ánh

mắt trìu mến thiết tha của Huy Khang. Minh Hân trưởng thành rồi!

Ẩn Đêm hôm nay tưng

bừng tổ chức một bữa liên hoan dành riêng cho Tùng. Anh trở về và chính thức nhận

chuyển giao quyền sở hữu quán. Ban đầu có một chút ái ngại nhưng sau đó Minh

Hân đã khéo léo thuyết phục anh đừng ngại mà thay vào đó hãy quản lí và kinh

doanh cho thật tốt, vì thế Tùng đã vui vẻ nhận lời.

Gần tàn bữa tiệc,

Minh Hân và Tùng, Đạt ngồi bên quầy bar quen thuộc. Không ai nói một lời nào.

Minh Hân bỗng lên tiếng:

- Hai người quản

lí thật tốt nhé! Có lẽ từ giờ em sẽ không tới đây nữa.

Đây là quyết định

cô đưa ra sau một đêm trăn trở.

Tùng và Đạt đều ngạc

nhiên, Tùng hỏi:

- Có chuyện gì

sao?

Minh Hân tươi cười đáp:

- Không có. Đã là

những tháng cuối cùng của năm học, lại là năm cuối, em muốn một lần nghiêm túc

và cố gắng học tập.

Thấy dự tính đầy

quyết tâm của cô, hai người kia cũng không hỏi thêm. Đạt vỗ vai cô bảo:

- Lực học của em

không tệ, hãy cố gắng lên!

Tùng cũng bảo:

- Nghĩ vậy là rất

tốt. Làm hết sức nhé!

Con người ta, chỉ

cần thực sự có quyết tâm thì bất cứ mục đích gì, dù là cao cả hay tầm thường nhỏ

bé, cũng đều đáng được trân trọng.

Ngày mới ghé tới

mang theo những dự định cho một ngày làm việc vất vả và bận rộn. Nhật Thiên tiện

đường tới phòng khám nên chở Minh Hân tới trường. Chiếc moto của anh không quá

sang trọng nhưng khá nổi bật nên thu hút khá đông những con mắt dò xét.

Một ngày học tập

không mấy tích cực mặc dù đã cố gắng khá nhiều. Minh Hân nhận được một lời nhắn

từ một người khiến cô hơi bàng hoàng: "Minh Hân, gặp anh một lát được

không?"

Bắt một chiếc xe

và xuống tại nơi quen thuộc, Minh Hân thấy Tuấn Lâm đã ngồi trên mỏm đá từ khi

nào.

Hơi lạnh của đất

trời đang từ từ ra đi chậm chạp như đầy lưu luyến. Xuân ấm áp, tươi mới đang tới

gần, tràn trề sức sống như khát khao mãnh liệt của tuổi trẻ.

Minh Hân bước tới

gần đó thì chậm lại, đứng phía sau nhìn Tuấn Lâm. Như cảm nhận được điều đó, cậu

ngoảnh lại và hơi mỉm cười nhẹ nhàng:

- Sao em không lên

tiếng?

- Em mới tới mà! -

Minh Hân trả lời.

Tuấn Lâm vỗ vỗ xuống

tảng đá chỗ cạnh mình ý bảo Minh Hân ngồi. Minh Hân qua đó ngồi. Không khí bỗng

nhiên không hiểu vì sao lại trầm xuống. Cả hai im lặng không nói. Phải tới một

lúc lâu, Minh Hân mới bảo:

- Em đang giữ một

vật của anh.

Tuấn Lâm quay sang

làm vẻ ngạc nhiên và tò mò, nhưng trong lòng cậu đôi phần đã đoán được. Cố giấu

sự bất ngờ của mình, Tuấn Lâm nhìn cô chờ đợi.

Minh Hân nói tiếp:

- Nhưng rất tiếc

em không mang theo nó. - Cô nhìn Tuấn Lâm tiếp tục nói: - Em biết nó rất quan

trọng với anh. Anh yên tâm, em cất nó rất cẩn thận. Lần tới em sẽ đưa lại cho

anh.

Tuấn Lâm không tỏ

vẻ ngạc nhiên như đã biết trước vậy. Cậu chỉ nói:

- Cám ơn em!

Lại là bầu không

khí im ắng ảm đạm. Kỳ thực không ai biết nên nói câu nào. Minh Hân lại là người

lên tiếng:

- Anh phát hiện ra

em từ khi nào?

Tuấn Lâm thẳng thắn

đáp:

- Ngày em ở lại

làm vệ sinh phòng thể dục.

Minh Hân gật gật đầu.

Đúng là hôm đó Tuấn Lâm đã xuất hiện.

Một phút hồi tưởng

lại ngày hôm đó, Tuấn Lâm buột miệng hỏi:

- Em có võ?

Minh Hân hơi cười

trả lời:

- Một chút.

- Lúc đó là một

chút, vậy bây giờ chắc rất thành thục rồi phải không?

Minh Hân không ngần

ngại chia sẻ tiếp:

- Có hai vị sư phụ

như anh Hạo và chú Khang, họ rất giỏi, nhưng đáng tiếc em không phải một người

trò chăm chỉ.

Không chờ Tuấn Lâm

hỏi thêm câu nào, Minh Hân nói:

- Em ra đây để hỏi

anh một chuyện khác kìa!

Tuấn Lâm bây giờ mới

thấy có chút ngạc nhiên. Còn điều gì khiến cô nghi hoặc chưa biết nữa!

Ngập ngừng giây

lát, Minh Hân hỏi:

- Em muốn hỏi anh

về chuyện hôn lễ. Anh đã từng nhắc tới trước mặt chú Huy Khang.

Nói tới chuyện

này, Tuấn Lâm làm vẻ cười cười rồi bảo:

- Không chỉ nói trước

mặt Hoàng Huy Khang, anh đã từng nói trước mặt ông nội của em nữa kìa!

Minh Hân thực sự

quá bất ngờ. Thì ra bọn họ đều biết nhau từ trước, chỉ là Huy Khang cố ý giấu

cô, giấu cả chuyện hôn ước này.

Tuấn Lâm cười nói:

- Chuyện đó sẽ

không xảy ra đâu. Anh biết em sẽ từ chối, anh cũng không muốn như vậy, nên từ

giờ anh sẽ không nhắc tới nó nữa.

Minh Hân nhìn cậu

khó hiểu. Tuấn Lâm giải thích:

- Đó là một âm mưu

trục lợi. Em chỉ cần biết vậy thôi. Anh tin Hoàng Huy Khang chú em cũng sẽ

không khoanh tay đứng nhìn chuyện đó diễn ra đâu.

- Có hận thù

không?

Tuấn Lâm nhìn cô

thẳng thắn gật đầu.

Đến lúc này, Minh

Hân mới ngờ ngợ đoán được dụng ý của Huy Khang khi đề nghị cô đi nước ngoài. Có

lẽ Huy Khang không muốn cô phải dính tới những rắc rối đó. Nhưng càng như vậy,

càng làm cho câu hỏi về mọi chuyện của cô càng lớn. Rõ ràng mọi thứ đang diễn

ra ngay bên cạnh mình mà bản thân cô lại không hề hay biết. Trong lòng Minh Hân

bất giác nảy sinh một nghi vấn mới, Huy Khang, liệu có trong lòng mối thù oán

nào hay không?

Đang suy nghĩ tới đó,

Minh Hân bỗng nghe thấy tiếng Tuấn Lâm nói:

- Chiếc USB đó,

hãy giữ bí mật với mọi người, bao gồm cả Hoàng Huy Khang nữa. Người khác biết

em sẽ gặp nguy hiểm. Còn nữa, hứa với anh, đừng cố mở nó ra, được không? Mà tốt

hơn hết hãy giao nó cho anh càng sớm càng tốt.

Thấy Tuấn Lâm ngày

càng có vẻ sốt sắng, Minh Hân bèn nói:

- Em hứa sẽ không

xem nội dung trong đó. Ngay ngày mai em sẽ trả nó lại cho anh.

Tuấn Lâm gật gật đầu.

Chiếc USB còn ở chỗ cô ngày nào thì cậu còn không yên tâm ngày đó.

Ngập ngừng một

lát, Minh Hân khẽ nhìn Tuấn Lâm nói thật nhẹ:

- Anh từng nói ân oán hận thù khốc liệt và đáng

sợ, vậy nên, bản thân anh cũng đừng đi quá xa nha. Đừng để nó có cơ hội tấn

công lại mình.

Tuấn Lâm nhìn Minh

Hân không đáp, ánh mắt cậu vừa trìu mến yêu thương, vừa ấm áp lạ thường, không

còn lạnh lẽo băng giá như khi cậu nhìn đời, nhìn người khác. Minh Hân, có lẽ

anh sẽ phải từ bỏ, có lẽ anh sẽ không thể làm được điều đó, cái điều tốt đẹp và

em mong muốn. Có quá nhiều thứ xung quanh cuộc đời anh, khiến anh phải do dự giữa

trả thù và ước mơ hạnh phúc. Hãy sống cho thật tốt cuộc đời tự do của em...

Một giọng nói đàn

ông truyền qua điện thoại:

- Không được xử tệ

nó, sau này sẽ còn dùng đến.

Người phía đầu dây

bên kia có vẻ hơi không hài lòng nhưng vẫn vâng lệnh ngay tức khắc.

Minh Hân kết thúc

buổi học thêm vào lúc 6h chiều. Tiết trời đã chuyển dần sang những ngày xuân

man mác gió heo may. Dư vị ngọt ngào của thời tiết vẫn còn vương lại tới tận cuối

ngày. Minh Hân ngồi thật lâu trên chuyến xe quen thuộc. Vì có sự thay đổi lớn

rõ rệt trong con người cô, nhất là quyết tâm học đàng hoàng, Minh Hân sống và

hoạt động dần có quy tắc hơn, Huy Khang và mọi người cũng không còn phải lo lắng

nhiều như trước.

Đã gần 7h, bóng tối

đã dần bao phủ. Minh Hân ngồi trên xe, gần như đã dạo qua một vòng thành phố.

Cô xuống xe tại một trạm xe gần đó. Dạo bộ một lát, Minh Hân vô thức tới trước

cửa Ẩn Đêm. Ánh sáng lập lòe đúng phong cách của một bar nhưng nhìn vào lại tạo

cho người khác cảm giác khác biệt với những nơi tương tự bởi đơn giản, đây là một

quán bar chân chính với những con người chân chính.

Thanh Đêm là cái

tên mới của quán, nghe có vẻ êm dịu hơn. Phía dưới dòng tên nhấp nháy là dòng

chữ nhỏ "Tùng club". Đây chỉ là sự thay đổi bề ngoài, được thiết lập

sau khi Tùng chính thức làm chủ quán, còn hoạt động bên trong vẫn như cũ, không

thay đổi gì thêm.

Nơi này, cô đã từng

làm việc như một nhân viên thực thụ, cô đã quen biết và kết thân với những người

bạn trân thành, giàu lòng yêu thương và cùng chung những khát khao của tuổi trẻ.

Nhưng có lẽ, mọi thứ nên bắt đầu rẽ theo con đường riêng của nó, Minh Hân không

thể mãi ràng buộc với nhiều con người như vậy được. Đúng như những gì cô từng

nói với Tuấn Lâm, cô không muốn có quá nhiều người trong cuộc sống của mình. Thời

gian trôi đi, nhánh cậy tình cảm cũng sẽ héo mòn dần vì bị đứt rễ, chi bằng đứng

để nó bén rễ và phát triển quá lớn, vậy sẽ không có quá nhiều vấn vương. Ai cũng

có một con đường riêng cho mình, Minh Hân xác định rằng, cô và Ẩn Đêm sẽ là người

bạn tốt, còn với Thanh Đêm, hãy để nó thoáng qua.

Một hồi nghĩ ngợi

vu vơ, Minh Hân rời bước đi bộ sang bên đường. Bước từng bước thong thả với vẻ

thanh nhàn, Minh Hân cứ thế men dọc theo vỉa hè rộng dài. Thoáng thấy chiếc xe

hơi lớn sang đường và chậm lại chỗ mình, Minh Hân dừng bước quan sát.

Tên Tài xuống xe với

vẻ ngông cuồng nhưng rắn rỏi trong từng bước đi. Hắn vước tới trước mặt Minh

Hân, không tỏ ra áp chế, hắn hất hàm vào xe và ngắn gọn một câu:

- Nói chuyện!

Minh Hân nhận ra hắn.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã nghĩ hắn không phải một người đơn giản. Vì vậy,

trước lời mời không có chút đe dọa này, Minh Hân không hề tỏ ra sợ hãi. Cô khẽ đưa

mắt nhìn vào trong xe, ghế lái trống trơn cho thấy tay Tài này đang là tài xế,

phía sau còn một người khác, Minh Hân cũng ngờ ngợ đoán được đó là người có địa

vị như thế nào. Cô liếc mắt nhìn lại tên Tài, sau đó chậm dãi bước vào xe.

Tên Tài ngồi vào

ghế lái, Minh Hân ngồi ngay ghế bên. Người ngồi hàng ghế sau chính là Vương Văn

Hoàng, hắn ta tỏ ra lạnh nhạt và có chút sát khí, hắn đeo chiếc kính râm to đùng

mặc dù trời đang tối. Minh Hân lờ mờ nhớ được đôi chút khuôn mặt hắn lúc bị họ

bắt gần đây. Cô trấn tĩnh chờ đợi, xem xét tình hình.

Tên Tài không cho

xe chạy, hắn cũng im lặng chờ Văn Hoàng lên tiếng trước. Phải một lát, Văn

Hoàng mới hạ kính xuống và lạnh lùng nói:

- Vào thẳng vấn đề,

50 triệu cho chiếc USB cô đang giữ!

Lời đề nghị bất ngờ

này của anh ta khiến Minh Hân hơi sửng sốt. Thứ đầu tiên mà cô nghi ngờ là việc

vì sao hắn biết chuyện này, phải chăng lúc cô nhặt nó hắn đã thấy. Nhưng nếu như

vậy, hắn phải lập tức xông tới lấy lại chứ, vì sao phải thương lượng đàng hoàng

với cô? Còn số tiến hắn vừa đề nghị, với Minh Hân thực chất không đáng để cô để

tâm.

Minh Hân không

quay đầu lại, cô nhìn vào chiếc gương trên xe như đang nhìn Văn Hoàng mà nói

chuyện. Cô cũng rất cứng rắn đáp:

- Tôi xin được từ

chối, vì tôi đã hứa sẽ giao nó cho người khác rồi.

Lời khước từ này của

cô khiến cả hai tên kia đều thấy tức giận. Quả thực hai người họ không có đủ sức

kiên nhẫn để thương lượng như thế này, nhưng vì mệnh lệnh của Vương Đức Long, cả

hai đều đang phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Văn Hoàng lại nói:

- 100 triệu.

Minh Hân tiếp tục

khước từ:

- Xin lỗi hai anh,

vấn đề ở đây không phải tiền. Tôi không thể giao nó lại, thực sự là không thể.

Văn Hoàng cố nén cơn

giận dữ, hắn gằn tiếng bảo:

- Vậy cô đưa ra điều

kiện của cô đi!

Minh Hân nhíu mày.

Chắc chắn nó rất quan trọng, không chỉ với một mình Tuấn Lâm, chắc chắn là vậy.

Minh Hân lắc đầu:

- Tôi không có điều

kiện gì, vì tôi không có ý định giao nó ra. Xin lỗi hai anh, tôi phải đi rồi!

Vừa dứt lời, Minh

Hân vội đẩy cửa xe rời đi, tưởng chừng nếu không đi ngay e rằng sẽ không kịp.

Nhưng quả đúng như vậy, cô đã không kịp, vì Văn Hoàng đã nhào lên túm lấy bả

vai Minh Hân lôi lại. Vì bị đập mạnh vào thành ghế nên cô thấy hơi đau. Đôi mày

nhíu lại, cô quay phắt xuống nhìn hắn quát:

- Muốn cái gì đây!

Tôi nói không giao dứt khoát sẽ không giao. - Minh Hân gằn tiếng: - Bằng mọi

giá.

Văn Hoàng thấy cô

nhìn mình dữ dằn, không tỏ ra nhượng bộ, hắn cũng nghiến răng nói từng chữ:

- Nghe rõ đây, nếu

không phải mệnh lệnh thì với thái độ vừa rồi, hôm nay cô xong đời rồi. Tôi cũng

nói cho cô biết, tôi sẽ bằng mọi giá bắt cô ngoan ngoãn mang nó giao lại cho

tôi. Giờ thì cút đi!

Minh Hân thực sự rất

tức giận vì hắn, nhưng cô nghĩ rằng lúc này mình nên đi khỏi đây là an toàn nhất.

Trước mắt là phải vậy, sau này sẽ tính sau.

Minh Hân thô bạo đẩy

cánh cửa xe rồi đóng sầm lại. Hai người này hôm nay nghe lệnh người khác nên

không làm hại cô, thế nên, tỏ ra cứng rắn một chút sẽ bớt sợ hơn.

Minh Hân đứng một

chỗ nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng có chút rối bời và rất nhiều những nghi vấn.

Cô chợt nghĩ rằng, bất cứ ai có chiếc USB kia, đều sẽ gặp nguy hiểm. Và cô, sẽ

mang nguy hiểm đó trả về cho Tuấn Lâm hay sao? Có lẽ...

Xe chạy được một đoạn

khá xa, tên Tài mới hỏi:

- Chúng ta tiếp

theo nên làm gì? Xử lý theo lệnh của ông chủ thì biết khi nào mới lấy lại nó.

Cô ta nghe nói đã không làm ở quán bar kia nữa, không có thông tin gì về cô ta

làm sao chúng ta lấy lại nó.

- Đừng nghĩ mọi

chuyện phức tạp thế. Hôm nay chỉ là thăm dò cô ta thôi, còn nếu là hành động thực

sự, thì có rất nhiều cách.

Tên Tài thấy Văn

Hoàng nói cũng rất có lý, hắn gật đầu tỏ ý tán thành. Chợt nghe Văn Hoàng lẩm bẩm:

- Đối với tôi mà

nói, giá trị của cô ta còn không bằng chiếc USB đó, vậy mà Vương Tuấn Lâm lại để

ý tới cô ta. - Hắn nhếch môi cười nhạt: - Đúng là rẻ mạt!