Chương 19: Dầm mưa (1839)

Những giọt mưa xuyên qua tán cây, ngay cả gió cũng ẩm ướt.

Khi Tưởng Thừa Trạch đẩy cửa xe bước xuống, rồng đen bao phủ, mọi thứ chìm vào tối tăm, Dư Mẫn đang ngồi xổm, hai chân nặng trĩu như thể đeo kim loại.

Cô sững sờ ngồi đó, trong một trạng thái mơ màng.

Cho đến khi anh sải bước đến gần cô, nhìn chằm chằm vào vết bầm đỏ nơi mắt cá chân, “Chân em bị bong gân à?”

Lúc này Dư Mẫn mới hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu, “Không có việc gì.”

Tưởng Thừa Trạch nhíu mày lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vươn tay nắm lấy mắt cá chân cô.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, tương phản hẳn với không khí lạnh lẽo và ẩm ướt.

Tưởng Thừa Trạch thử nắm lấy khớp xương gần như bất động của Dư Mẫn, Dư Mẫn lập tức cắn môi, rít lên đau đớn.

Tưởng Thừa Trạch rút tay lại, giữ lấy cánh tay cô, “Có thể đứng lên được không?”

“Ừm.”

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần, không nghiêm trọng lắm, về nhà chườm đá một lúc là ổn.”

“…” Tưởng Thừa Trạch hơi nhíu mày.

“Thực sự không sao, em có kinh nghiệm xử lý.” Dư Mẫn vẫn kiên trì.

Tưởng Thừa Trạch chỉ có thể mở cửa xe, “Lên xe trước đi.”

Cơn gió mạnh mang theo những hạt mưa không ngừng thổi vào hai người họ.

Chỉ ngắn ngủi vài bước, váy áo của Dư Mẫn đều bị ngấm nước ướt đẫm.

Sau khi lên xe, Tưởng Thừa Trạch nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình ra, đắp lên đùi Dư Mẫn.

Mặc dù toàn bộ động tác của anh đều cực kỳ lịch thiệp, không dừng tầm mắt quá lâu trên người cô, nhưng khi tay anh cách quần áo chạm vào da thịt cô, cô vẫn không nhịn được khẽ run lên.

Anh hình như cũng cảm nhận được, ngay sau đó đưa khăn giấy qua, “Lau đi.”

Tình huống này quá mức quen thuộc.

Để thoát khỏi những hình ảnh xa xăm trong đầu, Dư Mẫn nâng áo khoác lên, che đi chiếc áo sơ mi ướt sũng của mình, “Sao anh lại quay lại rồi?”

“… Sắp xếp của buổi tối đã hủy bỏ.” Tưởng Thừa Trạch hỏi, “Đồng nghiệp của em đâu?”

“Tạm thời cô ấy có việc bận nên phải ở lại.” Dư Mẫn rút khăn giấy ra, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ra vẻ thong dong lau mặt, “Thật đúng là bị anh nói trúng rồi, thời tiết này nói mưa liền mưa luôn.”

“Tháng bảy tháng tám mỗi năm đều như vậy.” Tưởng Thừa Trạch nói, “Chân của em không sao chứ? Phía trước có bệnh viện…”

“Không sao, trước kia em cũng từng gặp phải rồi, đi giày cao gót khó tránh khỏi bị như vậy, về nhà chườm một chút là tốt rồi.”

“Em không phải ở bộ phận vận hành dữ liệu sao?” Tưởng Thừa Trạch lại quay đầu sang lần nữa, ánh mắt dừng lại ở gót giày cao gót mảnh khảnh của cô, "Cũng cần xã giao à?”

“Vốn dĩ không cần, nhưng sau khi được thăng chức lên vị trí quản lý luôn có những dịp em phải tham dự, cũng yêu cầu ăn mặc trang điểm một tí.”

“Xem ra mấy năm nay em phát triển rất tốt.”

“À… Cũng không tệ.”



Hai người nói đông nói tây, ra vẻ quen thuộc mà trò chuyện.

Sau bốn năm không liên lạc, họ hầu như không biết gì về tình hình hiện tại của nhau, rất nhiều đề tài không thể thảo luận chi tiết được. Chẳng mấy chốc, “ôn chuyện” khô khan đến hồi cuối.

Tưởng Thừa Trạch đột nhiên hỏi một câu, “Em đã kết hôn chưa?”

Khi nói chuyện, anh liếc nhìn ngón tay trần của cô, cô chỉ có thể thành thật thừa nhận, “Chưa ạ.”

“Bạn trai em đâu?” Anh lại hỏi.

“… Cũng không có.”

Tưởng Thừa Trạch trầm mặc một lát, “Không gặp được người thích hợp sao?”

Dư Mẫn quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u tối hơn trước của anh, như thể xuyên qua năm tháng rất dài, cứ như vậy an tĩnh nhìn cô.

Nhịp tim cô không khỏi tăng nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, những tòa nhà phía sau bức màn mưa lùi xa dần, không khí nóng ẩm bao trùm vạn vật trong cái nóng oi ả.

Trong xe quá yên tĩnh, không gian lại quá nhỏ, cho dù Dư Mẫn hướng ánh mắt đi đâu thì cũng khó tránh đυ.ng phải ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch qua cửa sổ và kính chiếu hậu của ô tô.

Tiếng hạt mưa đập vào thùng xe xen lẫn tiếng thở của nhau khiến suy nghĩ của mọi người trở nên rối rắm.

“Không gặp được người thích hợp là một lý do, lý do khác là em cảm thấy, tuổi này kiếm tiền càng quan trọng hơn.” Thật lâu sau, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Sau đó móc điện thoại ra, vuốt vuốt, giả vờ bận rộn.

Sự im lặng này còn dày vò hơn cả mở họp, không biết trải qua bao lâu, cuối cũng cũng đến nơi.

“Là tòa nhà phía trước.” Dư Mẫn nói.

Theo chỉ dẫn của cô, tài xế lái xe đến chỗ không thể tiến lên thêm được nữa, tắt động cơ.

Mưa vẫn rơi, mưa như trút nước tạo thành một vũng nước lớn trên mặt đất, những giọt nước lớn rơi xuống vũng nước bắn tung tóe.

Tưởng Thừa Trạch xuống xe trước, mở ô, cẩn thận đỡ Dư Mẫn, tránh con đường ngập nước.

Mắt cá chân Dư Mẫn vô cùng đau đớn, mỗi bước đi giống như đang leo lêи đỉиɦ Everest, cô vẫn cắn răng, cố gắng không biểu hiện gì lên mặt.

Cuối cùng cũng đi đến dưới lầu, nhìn cánh cửa lớn cũ xưa, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Em sống ở đây?”

“Vâng.” Dư Mẫn gật đầu.

Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, cô xin bố mẹ đặt cọc trước, mua một căn nhà ở khu phát triển, nhưng ở chưa được hai tháng đã bán đi, đây là nơi cô thuê tạm.

Cô không nói.

Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu quan sát tiểu khu cũ xưa, “Em ở tầng mấy?”

“Tầng sáu.”

“Không có thang máy?”

“Ừm.”

Anh khẽ cau mày, “Còn có ai ở cùng em không?”

“Không có.”

“Vậy em đi lên như thế nào?”

“…” Dư Mẫn.

Đương nhiên là dùng chân đi lên.

Cởi giày cao gót, bám vào cầu thang, nhảy từng bước lên, cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng điều đó phải đợi cho đến khi Tưởng Thừa Trạch rời đi, cô không muốn chật vật ở trước mặt anh biểu diễn leo cầu thang bằng một chân.

Trong lúc im lặng, Tưởng Thừa Trạch đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, “Anh cõng em.”

Dưới ánh đèn màu cam, anh đưa ô cho cô, bước lên hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt cô, để lộ cho cô một tấm lưng và dáng người cao lớn cường tráng.

“Lên đi.” Anh trầm giọng thúc giục.

Như bị ma xui quỷ khiến, Dư Mẫn chậm rãi cúi người, dựa vào trên vai Tưởng Thừa Trạch, vươn tay ôm lấy cổ anh.

Cảm giác ngoài trời lên đến 33 độ C.

Thời tiết quá nóng, quần áo ướt nhẹp của cô sau khi được điều hòa thổi một lúc vẫn còn ướt. Chiếc áo sơ mi mỏng của anh ngay lập tức bị vải trên ngực cô làm ướt sũng.

Nhưng khi cô cảm nhận được nhiệt độ từ lưng anh qua lớp vải ướt, cô không khỏi rùng mình lần nữa.

Những giọt mưa cứ đập vào vòm lá già tạo nên những tiếng động lớn và dày đặc.

Gió từ cửa hành lang thổi vào, mơn man cơ thể hai người.

Cô tựa cằm lên vai anh, nhìn anh bước từng bước vững chắc trên cầu thang bê tông, chóp mũi ngửi thấy mùi gỗ lạnh đắng nồng nàn tỏa ra từ cổ anh.

Cô không ở đủ gần anh, nên không thể biết được liệu có nhiều thành phần nước hoa hơn hay là nhiều hơi thở của anh hơn.

Nhưng lại nghe rõ tiếng tim mình lại lần nữa không biết cố gắng mà đập “thình thịch”.

Thế gian luôn thích phân loại tình cảm, cho rằng tình cảm giống như đèn giao thông bên đường, có quy tắc rõ ràng.

Trên thực tế, tình cảm của con người phức tạp hơn nhiều, có lúc bạn cho là hận nhưng thực tế lại là yêu, có đôi lúc bạn cho rằng đó là chán ghét, nhưng thật ra là bởi vì không chiếm được, cho nên mới nỗ lực tưởng tượng nó là không thể chịu đựng được để giảm bớt sự mất cân bằng tâm lý.

Nói một chùm nho chua đôi khi chỉ đơn giản là vì không ăn được.

Dư Mẫn từng cố gắng thuyết phục bản thân rằng, Tưởng Thừa Trạch chính là một chùm nho chua.

Nhưng khi cô nằm trên lưng anh, cảm nhận làn da của họ cọ xát vào nhau qua lớp quần áo, ngửi thấy hơi thở trên người anh, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong l*иg ngực anh dưới bàn tay cô.

Cơ thể cô vẫn nóng bừng, những suy nghĩ trở nên vẩn đυ.c.

Hình ảnh ẩn sâu trong tâm trí cứ hiện ra trước mắt, mở ra từng khung hình, chồng lên hình bóng trước mặt.

Các chi tiếp xúc giống như một mũi kim, đâm thủng lớp màng mỏng gọi là lý trí.

Xao động không ngừng sinh trưởng, bành trướng.

Câu hỏi của anh ở trong xe không thể nghi ngờ gì đang cổ vũ cho ý nghĩ xằng bậy của cô.

Nhưng khi đi đến cuối hàng lang dài.

Cô vẫn kéo những suy nghĩ phân tán của mình trở lại hiện thực, dùng lý trí áp chế cảm tính, từ trên người anh đi xuống, bĩnh tĩnh mở miệng nói, “Em tới nơi rồi.”

Cô không lập tức móc chìa khóa ra, mà nghiêng người nhìn anh, chờ anh rời đi trước.

Anh còn có chút không yên tâm, “Trong nhà có thuốc không? Em hiện tại không tiện…”

“Có thể.” Cô ngắt lời anh, ra vẻ xin lỗi cười nói, “Trong nhà bừa bộn quá, không mời anh vào được, cảm ơn anh đã đưa em trở về.”

Cô vẫn còn nhớ nhung anh, nhưng cô không muốn chạy đến bên anh nữa.