Chương 27: Nhà cũ (1745)

Dư Mẫn ra khỏi phòng thay đồ, đi thẳng vào phòng tắm.

Cả bát canh buổi sáng đều lãng phí, cô mệt mỏi dựa đầu vào thành bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm.

Trong khoảng thời gian này, Tưởng Thừa Trạch đi vào lại đi ra như trước, không nói chuyện với cô nửa câu.

Khi Dư Mẫn quấn khăn tắm bước từ bồn tắm ra, không khỏi liếc nhìn bản thân mình trong gương.

Giữa màn hơi nước bốc lên, trong gương phản chiếu một khuôn mặt ngũ quan thanh tú: khuôn mặt trái xoan, mũi thẳng, con ngươi ẩm ướt, một đôi mắt hạnh bởi vì bị hơi nóng huân mà đuôi mắt có chút ửng hồng, khiến cô nhìn qua cực kỳ giống những người phụ nữ mặc sườn xám trong một bộ phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc.

Khuôn mặt này là diện mạo điển hình của phụ nữ Giang Nam, dịu dàng tao nhã, nhưng cũng buồn tẻ - giống như thiếu một chút sức sống, một chút tính khiêu chiến.

Dư Mẫn cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười kia dù có thế nào cũng không đến được đáy mắt, chỉ có lệ và ảm đạm – khiến bản thân trong gương càng giống những người phụ nữ hồng nhan bạc mệnh hơn.

Dư Mẫn cau mày, vốc nước dội lên mặt, phát ngốc một hồi, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài, Tưởng Thừa Trạch đã thay quần áo ở nhà, đang ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, xử lý tài liệu.

Trong căn biệt thự mà họ sống hiện tại, phòng ngủ trên tầng hai vốn dĩ là phòng ngủ chính thông với phòng dành cho khách sau khi cải tạo.

Với không gian rộng hơn trăm mét vuông, phân tách phòng tắm khô và ướt, tủ quần áo không có cửa ngăn, ban công rộng lớn, còn có một thư phòng liên thông.

Có vẻ sở thích của Tưởng Thừa Trạch là đặt thư phòng trong phòng ngủ.

Trong căn hộ lớn trước đây của anh, thư phòng cũng đặt bên trong phòng ngủ. Ngẫm lại cũng dễ hiểu, một tập đoàn lớn như Tưởng thị cũng có không ít công việc kinh doanh ở nước ngoài…

Thường xuyên nhận được cuộc gọi vào nửa đêm, Tưởng Thừa Trạch phải thức dậy để xác nhận các tài liệu, thỉnh thoảng còn phải đặt đồng hồ báo thức, rạng sáng đã dậy sớm để tổ chức cuộc họp trực tuyến với công ty đối tác nước ngoài.

Tất nhiên thư phòng càng gần giường thì càng tốt.

Làm người thừa kế của một tập đoàn lớn, Tưởng Thừa Trạch ngày ngày vật lộn trong giới kinh doanh, khối lượng công việc của anh không thể nói là không nặng.

Có lẽ vì nguyên nhân như vậy nên vợ đối với anh càng giống như một hậu phương vững chắc, yêu hay không yêu không quan trọng, quan trọng là có thể giúp anh sinh con dưỡng cái, an ủi người nhà, gắn bó các mối quan hệ…

Chỉ có như thế anh mới có thể chiến đấu trong thương trường chém gϊếŧ mà không phải cố kỵ.

Dư Mẫn rõ ràng về trách nhiệm của mình.

“Buổi sáng hôm nay, nhà đấu giá đã gửi tới lô đồ vật mà anh mua lần trước, bình trường thọ thanh hoa em đã cho người đóng gói xong, ngày mai sẽ đưa cho bà nội. Ngoài ra em thấy lư hương song hạc cũng không tồi, cho nên cũng gói lại rồi.” Vừa bôi kem lên mặt, cô vừa nhắc nhở người bên trong thư phòng, “Ngày mai tiệc mừng thọ có rất nhiều người, em định sau bữa sáng sẽ quay lại nhà cũ để hỗ trợ, nếu buổi chiều anh không có việc gì thì cũng về sớm một chút.”

“Ừ, anh biết rồi.” Tưởng Thừa Trạch không ngẩng đầu lên.

“Đúng rồi, ngày mai Gia Thanh cũng trở về.” Dư Mẫn lại nói, “Lần này em ấy giành được huy chương vàng, nhưng em nghĩ với tính cách của em ấy, em ấy cũng không muốn quá tự cao về loại chuyện này. Em đã đặt loại bánh ngọt nổi tiếng của Tri Vệ Trai và hoa tươi… Nhân dịp tiệc mừng thọ của bà nội, em nghĩ ở trên bàn ăn nói một tiếng, cũng coi như cùng nhau ăn mừng với em ấy, anh thấy thế nào?”

Tưởng Thừa Trạch lúc này mới ngẩng đầu, “Cứ làm như em nói đi.”

Nói xong lại cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.

Dư Mẫn đợi một lúc, không đợi được thêm bất kỳ lời nào khác, lúc này mới quay người lại bên giường, tắt đèn, chui vào trong chăn.

Sáng sớm hôm sau, dưới tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ của tấm màn tự động, Dư Mẫn mở bừng mắt ra.

Nguồn nhiệt bên cạnh đã sớm biến mất, Dư Mẫn rời giường rửa mặt, sau bữa sáng đơn giản thì mang theo lễ vật lái xe đến nhà cũ của nhà họ Tưởng.

Trong sân vào cuối thu, cây cỏ vừa mới được cắt tỉa, có chút trụ lủi.

Trời mưa phùn, ánh sáng u ám khiến cả sân viện nhà họ Tưởng trở nên trang nghiêm áp lực.

Mỗi lần trở lại nhà cũ, Dư Mẫn cũng áp lực theo, không liên quan gì đến thời tiết, mà là do bầu không khí của nhà cũ, cũng có thể - liên quan đến ấn tượng đầu tiên ăn sâu bén rễ của cô đối với nơi này.

Lần đầu tiên Dư Mẫn đến nhà cũ là một năm rưỡi trước đây.

Vào giữa tháng ba, Dư Mẫn đồng ý lời đề nghị kết hôn trong bệnh viện của Tưởng Thừa Trạch, không quá hai ngày, Tưởng Thừa Trạch đã cử người đến đón cô, yêu cầu cô cùng anh trở về gặp người nhà anh.

Chiếc xe Maybach màu đen chở cô từ bệnh viện đến nhà họ Tưởng.

Đi qua cánh cổng sắt lớn bên cạnh phòng bảo vệ sẽ đối diện với một khu vườn rộng lớn, khi lái xe vào sâu bên trong là một tòa nhà kiểu châu Âu dần hiện ra, những người hầu đứng thành một hàng ở phía trước.

Xe dừng lại, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên trông như quản gia chạy chậm đến đón, ân cần mở cửa xe.

Giống như cảnh tượng trong một bộ phim truyền hình.

Dư Mẫn xuống xe, lần đầu tiên cảm thấy đi giày cao gót bốn phân có chút không ổn.

Ngay cả những bộ quần áo được chuẩn bị cẩn thận trước một ngày cũng trở nên khó coi.

Dư Mẫn ngậm miệng đang hơi hé mở lại, chỉ có thể ưỡn ngực thẳng lưng, dùng tư thế đứng thắng để che đậy sự căng thẳng trong lòng.

Cho đến khi Tưởng Thừa Trạch vươn tay đưa cho cô, “Chúng ta đi vào thôi.”

Dư Mẫn tùy ý để Tưởng Thừa Trạch nắm, đi theo phía sau quản gia, hướng về phía cánh cửa lớn mở rộng đi đến.

Vừa đến huyền quan, Dư Mẫn đã nghe thấy bên trong đại sảnh từ xa truyền đến tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt.

“Hôm nay ngay cả tam tiểu thư cũng xin nghỉ phép, còn có anh họ và cô mẫu của cậu… Vốn dĩ lão phu nhân bảo họ hôm khác hãy đến, nhưng cậu cũng biết tính cô mẫu cậu rồi đấy, làm sao có thể ngăn được đâu.” Quản gia ở bên cạnh thì thầm bẩm báo với Tưởng Thừa Trạch.

*cô mẫu: em gái cha.

“Người cũng tới rồi, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ gặp.”

Tưởng Thừa Trạch không để bụng, nhanh chóng dẫn Dư Mẫn đến phòng khách.

Trên ghế sô pha trước cửa sổ sát đất là hai người phụ nữ, ba người trẻ tuổi, còn có một người đàn ông trung niên.

Dư Mẫn đi theo bước chân của Tưởng Thừa Trạch, vừa đến gần liền nhìn thấy những người vừa rồi còn đang nói cười đều ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người im lặng nhìn về phía cô.

“Ồ, Thừa Trạch, rốt cuộc cũng chịu dẫn bạn gái về cho mọi người gặp rồi à?”

Người phụ nữ tóc ngắn là người phá vỡ sự im lặng trước, mỉm cười gật đầu với Dư Mẫn.

Từ chỗ ngồi, ngoại hình, giọng điệu trêu chọc và những gì quản gia vừa nói, Dư Mẫn phỏng đoán đó là cô mẫu của Tưởng Thừa Trạch.

Bởi vậy, người ngồi bên cạnh chính là mẹ của Tưởng Thừa Trạch – bà Tưởng.

Bà Tưởng ngồi yên lặng, ánh mắt như sương tuyết mùa đông, bên trong không có sự vui mừng của người mẹ khi nhìn thấy con dâu tương lai của con trai mình, càng giống như một loại dò xét, dò xét từ đầu đến chân Dư Mẫn.

Người đàn ông trung niên bên cạnh có vẻ kiềm chế hơn một chút, nhưng cũng tràn đầy đánh giá.

“Ba mẹ, cô mẫu cũng ở đây sao? Vừa lúc con giới thiệu với mọi người một chút, đây là Dư Mẫn, bạn gái con.” Tưởng Thừa Trạch nói ngắn gọn.

Dư Mẫn phối hợp với giới thiệu của anh, cung kính gật đầu, “Bác trai, bác gái, cô mẫu, chào mọi người.”

“Chào cháu.” Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt già, tóc hơi bạc, cả người toát ra khí chất uy nghiêm khiến Dư Mẫn cảm thấy bản thân không được chào đón chút nào.

“Ngồi đi.” Bà Tưởng cũng mở miệng theo, giọng nói cũng như ánh mắt bà đều lạnh lùng, “Thừa Trạch nói với tôi hai đứa chuẩn bị tháng sau kết hôn, tôi hiện tại còn chưa biết, cháu nói xem, hai đứa quen nhau như thế nào?”

Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu xuyên qua lớp kính chiếu xuống mặt đất, đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Dư Mẫn vén váy cẩn thận ngồi xuống vị trí bên cạnh cô mẫu, cô có ảo giác mình đến đây không phải để gặp cha mẹ anh mà là để bị thẩm vấn vậy.