Chương 4: Ta đã bỏ ra quá nhiều vì đào chân tường!

“Ta trở thành một kiếm tu bởi vì ta ngưỡng mộ Lục sư thúc. Năm đó, một kiếm Vân Lôi sơn khiến tất cả mọi người kinh ngạc, vang danh thiên hạ, rất nhiều kiếm tu đều hâm mộ!” Diệp Chi Chi nhìn Lục Phù Dương, ngưỡng mộ nói: “Lục sư thúc chính là mục tiêu mà các kiếm tu trong thiên hạ hướng đến!”

“…”

Lục Phù Dương yên lặng nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú chán nản vương vẻ u trầm. TRận chiến trên núi Vân Lôi chính là trận chiến giữa hắn và Kiếm Thần trước, chính trận chiến này đã giúp hắn có được danh hiệu kiếm tu đệ nhất thiên hạ. Hắn đánh bại Kiếm Thần trước và thay vào vị trí đó.

Mà quyết định thắng bại của hắn chính là chiêu kiếm trong lời Diệp Chi Chi.

Kiếm ra, sấm sét, nổi tiếng bốn phương.

Qua một trận chiến Lục Phù Dương phong thần, trở thành vị vua không ngai của kiếm tu thiên hạ.

Bao nhiêu người bởi vì ngưỡng mộ Lục Phù Dương mà lựa chọn trở thành kiếm tu, trong những năm thanh danh hắn hiển hách nhất, phàm là kiếm tu trẻ tuổi đều ói Lục Phù Dương là kiếm tu mà bọn họ ngưỡng mộ, chính vì theo đuổi Lục Phù Dương mà bọn họ trở thành kiếm tu.

Nhưng hắn bị tâm ma quấn thân lâu ít cầm kiếm, cả ngày chìm đắm trong rượu chè không tỉnh, dáng vẻ cam chịu không thuốc chữa, không còn ai nhận mình là người hâm mộ của Lục Phù Dương nữa. Những kiếm tu từng nói hắn là mục tiêu trong cuộc sống cũng không còn nhắc đến hắn nữa.

Tiếng khen và ngưỡng mộ ngày càng ít đi, kéo theo là sự nghi ngờ, chửi boiwts…

Nhưng Lục Phù Dương không để ý đến những thứ này.

Đã nhiều năm như vậy, Lục Phù Dương không khỏi hoài niệm khi nghe thấy lời khen ngợi ngưỡng mộ. Hắn nhìn Diệp Chi Chi, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Muốn đánh bại ta, ngươi còn kém xa lắm! Tiểu cô nương.”

Diệp Chi Chi không phục nói: “Sớm muộn gì tã sẽ đuổi kịp Lục sư thúc, sau đó đánh bại thúc!”

“Có chí khí!”

Lục Phù Dương khen ngợi, sau đó đứng lên, ném một khối linh thạch tính tiền: “Ta chờ ngươi!”

Nói rồi, xoay người rời đi!

“Ta sẽ không để thúc chờ quá lâu!”

Giọng nói tràn đầy năng lượng của tiểu cô nương vangeen từ phía sau khiến Lục Phù Dương không khỏi mỉm cười.

Vậy thì mau đuổi kịp đi, hắn nói lẩm bẩm trong lòng, sau đó cười to: “Ha ha ha! Đừng làm ta thất vọng! Diệp Chi Chi!”

Nói xong, hắn cười lớn bỏ đi.

Diệp Chi Chi nhin Lục Phù Dương đang cười to phía trước, thầm nghĩ: Được!

Không uổng công nàng khổ học ngày đêm để làm ra món cá bạc chiên giòn này, để làm được hương vị trong trí nhớ của Lục Phù Dương cũng không hề dễ dàng!

Lần nữa cảm tạ hệ thống phụ trợ kiêm đồng bạn ưu tú nhất thế giới, kính Côn Luân!

Cảm ơn nó cung cấp thông tin cá nhân của Lục Phù Dương, sở thích và kinh nghiệm của hắn, cảm ơn nó cung cấp công thức món cá bạc chiên giòn trong trí nhớ của Lục Phù Dương!

“Sắp đến giờ rồi…” Diệp Chi Chi tự nhủ, sau đó lập tức quay sang chỗ ông chủ đằng sau, nói to: “Ông chủ, ta kết thúc công việc đây!”

Chủ quán nghe vậy sững sờ, sau đó vội vàng nói: “Chi Chi à, tối nay có thịt hươu nướng, không ở lại ăn à? Đây là Tiên Linh Lộc hiếm có đấy!”

“Không, không, mọi người cứ ăn đi! Ta đi trước đây!” Diệp Chi Chi chào ông chủ, lập tức xoay người chạy như bay về sau núi Thiên Vấn Tông.

“Đây chính là thịt tiên linh lộc nướng!” Kính Côn Luân nói trong thức hải: “Danh xưng là một trong ba món ngon nhất thiên hạ, ngươi không ăn thật à?”

Diệp Chi Chi đau khổ nói: “Ta cũng muốn ăn lắm, nhưng mà sắp muộn rồi! Sắp đến thời gian hẹn luyện kiếm giữa ta và Tô Khải Minh rồi!”

“…” Kính Côn Luân.

Cuối cùng nó nói bốn chữ: “Tự làm tự chịu!”

Tô Khải Minh chính là mục tiêu thứ ba của Diệp Chi Chi, nhân viên tương lai dự bị thứ ba!

Tiểu sư đệ thiên tài mới nhập môn không lâu, trông như một con chó săn nhỏ nhiệt tìn vui vẻ nhưng thật ra vẫn luôn ghen tỵ với em trai song sinh của mình là Tô Trường Canh, trời sinh kiếm cốt, được coi là người nối nghiệp Kiếm Thần Lục Phù Dương.

Vì vậy hắn luôn cạnh tranh vơi Tô Trường Canh, quan hệ giữa hai anh em cũng không tốt, muốn áp đảo Tô Trường Canh trong mọi việc. Chính sự ghen tỵ này đã bị người khác lợi dụng, khơi mào cuộc đấu tay đôi sống chết giữa hai anh em. Cuối cùng Tô Khải Minh đã vô tình gϊếŧ chết Tô Trường Canh.

Sau khi Tô Trường Canh chết, hắn lại không chịu đựng nổi, bị đả kích nặng nề, đầu óc tan vỡ, lại bị sư môn bạn bè cha mẹ vặn hỏi, tính tình thay đổi, hắn chạy trốn rồi đọa ma.

Sau khi Tô Khải Minh đọa ma, thành ma tướng chó điên nổi tiếng dưới trướng đại hoàng huynh của Diệp Chi Chi. Dũng mãnh, thiện chiến, đã điên lại còn có khả năng chiến đấu, không sợ chết! Hắn chinh phục được Nam Ma vực khó khăn nhất cho đại hoàng huynh, khiến thế lực của đại hoàng tử tăng vọt.

Có thể nói là ma tướng thiên tài lánh đời.

Diệp Chi Chi thèm khát hắn từ lâu lắm rồi!

Nàng thiếu một kẻ tay chân trung thành và có thể mở rộng lãnh thổ, chẳng phải Tô Khải Minh là dành riêng cho nàng hay sao?

Cái này sao có thể tha được?

Diệp Chi Chi xin thề, xin lỗi đại hoàng huynh! Ma tướng thiên tài của ngươi, bây giờ là của ta.

***

Sau núi Thiên Vấn Tông.

Diệp Chi Chi đến đúng giờ, không sớm không muộn, sớm hơn giờ hẹn ba phút.

Rõ ràng là phi hộc tốc tới nhưng khi Tô Khải Minh đến thì trông thấy Diệp Chi Chi ngồi trên một tảng đá lớn chán ngán, như là đã chờ đợi rất lâu.

Tâm trạng Tô Khải Minh đột nhiên có chút vi diệu, rõ ràng hắn đến theo thời gian đã thỏa thuận, không hề muộn nhưng lần nào cũng thấy như mình đến muộn.

“Xin lỗi, Diệp sư tỷ, để tỷ đợi lâu vậy.”

Tô Khải Minh đi ra phía trước, nói với nàng.

Diệp Chi Chi đã phát hiện ra hắn từ trước nhưng vẫn giả vờ như vừa trông thấy, ngẩng đầu nhìn hắn. Trước mặt nàng là thiếu niwwn tuấn tú mặc trường bảo đỏ oai hùng, bây giờ chính là sư đệ thiên tài nhiệt tình sáng sủa của Thiên Vấn Tông, tương lai mà Ma tướng chó điên tiếng tăm lừng lẫy Ma giới, Tô Khải Minh.

Không thể không nói, Tô Khải Minh còn chưa đọa ma quả thực giống một ccon sói nhỏ!

Nhìn thiếu niên rực rỡ như vậy, ai mà ngờ sau này hắn lại là Ma tướng chó điên của Ma giới!

“Là ta tới sớm.”

Diệp Chi Chi đứng lên, nói với hắn: “Khải Minh sư đệ, thời gian của chúng ta không còn nhiều, bắt đầu thôi!”

“Vâng…”

Điều này khiến Tô Khải Minh đang định trò chuyện thì bị kẹt lại, hắn nhìn Diệp Chi Chi nóng lòng muốn rút kiếm, tâm trạng kỳ quái.

Mặc dù muốn đánh đại người em song sinh Tô Trường Canh của mình trong đại hội đệ tử tông môn, nên hắn tìm Diệp Chi Chi bồi luyện, nhưng… Diệp Chi Chi có phải là nhiệt tình quá mức không? Còn để bụng hơn cả hắn nữa!

Không chỉ mỗi lần đều đến sớm, mỗi lần trong thấy hắn thì câu nói đầu tiên là, chiến thôi!

Đánh luôn, không có cơ hội hàn huyên gì nữa!

Không lãng phí thời gian.

Khiến Tô Khải Minh đều cảm thấy, nàng tích cực như vậy, cố gắng như vậy, nếu hắn không thắng thì có lỗi với nàng!

Rõ ràng Tô Khải Minh không làm gì sai nhưng trong lòng lại áy náy lạ thường.