Chương 6: Chàng trai hệ mèo

Diệp Chi Chi canh đúng giờ đến hồ Bích Ba, chỉ muộn hơn Tô Trường Canh năm phút. Khác với Tô Khải Minh không đến giây phút cuối cùng không xuất hiện, mỗi lần Tô Trường Canh đều đến sớm hơn thời gian hẹn mười lăm phút. Cặp sinh đôi này, có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

Tô Khải Minh vui vẻ hào sảng, xán lạn như ánh mặt trời.

Tô Trường Canh lặng lẽ trầm mặc, như ánh trăng sáng.

Một người theo hệ chó, một người như mèo.

Từ xa Diệp Chi Chi đã nhìn thấy thiếu niên tuấn tú điềm tĩnh mặc bộ áo bào xanh nhạt đứng bên hồ Bích Ba, dáng vẻ rất giống Tô Khải Minh, chỉ nhìn mặt là có thể nhận ra hai người này có quan hệ máu mủ nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Rất dễ nhận biết.

Như con cún nhỏ chính là Tô Khải Minh, như mèo con là Tô Trường Canh.

“Sư đệ Trường Canh.”

Diệp Chi Chi đi tới, nói với hắn: “Ngươi không cần lần nào cũng đến sớm như vậy.”

Tô Trường Canh ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đen láy sáng như sao: “Không còn sớm.” Hắn từ tốn no: “Vốn là ta làm phiền sư tỷ, không thể để sư tỷ đợi lâu.”

“Đệ đó, cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình lại nghiêm túc quá!” Diệp Chi Chi nói với hắn, sau đó cầm gói giấy dầu trong tay hỏi: “Ta mua ít trà bánh từ Hà Phương trai, đệ muốn ăn cùng không?”

Tô Trường Canh nhìn trà bánh trong tay nàng, trong đôi mắt đen hiện lên sự do dự, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, vẻ mặt không đồng ý nói: “Diệp sư tỷ, chúng ta đến đây không phải để uống trà.”

“Trường Canh sư đệ.”

Diệp Chi Chi đưa tay chỉ mặt trời đang dần lặn xuống phía mặt hồ, mỉm cười nói: “Đệ nhìn thấy cái gì?”

Tô Trường Canh do dự một chút nói: “Nước.”

“Là mặt trời xuống núi rồi.” Diệp Chi Chi nghiêm túc nói: “Khi mặt trời lặn, chim mỏi về tổ, ngay cả chim cũng biết rằng đến lúc phải nghỉ ngơi, sao ngươi lại phải cố gắng quá sức như vậy?”

“Ngươi tạm thời thả lỏng nghỉ ngơi, uống với tỷ một bình trà, tận hởng cảnh hoàng hôn bây giờ.” Nàng nhìn Tô Trường Canh cười tủm tỉm nói: “Coi như là thù lao sư tỷ đấu tập với ngươi.”

Tô Trường Canh không còn lý do từ chối nữa: “Được.”

“Bên kia có đình, chúng ta sang đó đi.” Diệp Chi Chi cười tủm tỉm nói.

Tô Trường Canh ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng.

Hai người đi đến đình bên hồ Bích Ba, Diệp Chi Chi bỏ điểm tâm của Hà Phương trai lên bàn, sau đó lấy bộ trà và pha trà tại chỗ.

Tô Trường Canh ngồi im lặng nhìn cô pha trà điêu luyện, không khỏi thắc mắc, có phải cô đã tính toán trước không?

“Đến nếm thử.”

Diệp Chi Chi đưa một chén trà tới cho hắn, mỉm cười nói: “Điểm tâm của Hà Phương trai hợp nhất khi dùng chung với trà bạch quả đắng.”

Tô Trường Canh nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Chi Chi, do dự một chút rồi nói: “Sư tỷ, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

“Hử?”

Diệp Chi Chi chống cằm, cười nhìn hắn: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ta tưởng chỉ mình ta thích sự kết hợp giữa điểm tâm Hà Phương trai cùng trà bạch quả đắng, không ngờ sư tỷ cũng thích.” Tô Trường Canh sáng ngời nhìn cô, giọng nói cũng hưng phấn.

“Thì ra Trường Canh sư đệ cũng thích thế sao?”

Diệp Chi Chi kinh ngạc nói: “Khéo quá, đúng là người đồng đạo.”

Tô Trường Canh nghe xong cười mỉm ngượng ngùng: “Vâng.”

“Vậy sư đệ ăn thêm miếng bánh.” Diệp Chi Chi mỉm cười cầm điểm tâm đặt tới trước mắt, Tô Trường Canh ngượng ngùng đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ sư tỷ.”

Bầu không khí giữa hai người lập tức thoải mái, thưởng trà, ăn bánh, huưưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi.

“Đẹp quá!” Diệp Chi Chi cảm khái.

Tô Trường Canh đang cúi đầu cắn miếng bánh, ngẩng đầu nhìn cô, vừa lúc thấy ánh sáng rực rỡ trên bầu trời phía hồ nước xa xa, hoàng hôn đang dần lặn xuống dưới đường chân trời, đẹp vô cùng.

Khung cảnh lộng lẫy xinh đẹp này khiến hắn ngơ ngẩn.

“Có phải là rất đẹp không?” Diệp Chi Chi cười tủm tỉm nhìn hắn.

Tô Trường Canh ngước mắt nhìn nàng, trầm giọng đáp: “Ừ.”

“Phong cảnh đẹp luôn luôn ngắn ngủi nên phải trân trọng nó. Nếu con người cứ mải mê chạy thì sẽ có lúc mệt mỏi, cho nên thi thoảng phải dừng lại, thưởng thức phong cảnh bên người, nhâm nhi một tách trà, ăn một miếng bánh.” Diệp Chi Chi cười Tô Trường Canh: “Thế nào? Trường Canh sư đệ, trà này không tệ chứ?”

Tô Trường Canh ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt lên láy lóe lên tia sáng nóng rực: “Ừm!” Hắn trịnh trọng đáp: “Sư tỷ pha trà rất ngon, điểm tâm cũng rất ngon, ta rát thích!”

Diệp Chi Chi không hề keo kiệt mà mỉm cười: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Nhìn Tô Trường Canh trước mặt thoải mái, an tĩnh chăm chú nhấm nháp trà bánh, Diệp Chi Chi gật đầu thỏa mãn trong lòng, quả đúng là n!

Nàng dám khẳng định, chỉ với việc vừa rồi, thiện cảm của Tô Trường Canh với nàng phải tăng ít nhất năm điểm!

Không uổng công sáng sớm nàng chạy tới Hà Phương trai xếp hàng mua điểm tâm!

Điểm tâm nhà này làm rất ngon, mỗi ngày đều xếp hàng dài dằng dặc. Trời còn chưa sáng, Diệp Chi Chi đã ngự kiếm bay xuống núi đi mua một ít điểm tâm, thế mà vẫn phải xếp hàng!

Lúc xếp hàng chờ đợi, nàng còn phàn nàn trong lòng, Tô Trường Canh thích gì không tốt lại thích điểm tâm của Hà Phương trai, điểm tâm của Tây Hòa quan bên cạnh không tốt sao?

Bây giờ xem ra, không uổng công xếp hàng!

Tạo độ thiện cảm cho Tô Trường Canh.

Diệp Chi Chi đắc ý trong lòng, tiện tay bưng trà bạch quả đắng lên uống một ngụm, má ơi! Đắng thế!”

Tại sao lại có người thích uống trà đắng như thế!

Trường Canh sư đệ, sở thích của ngươi… có chút đặc biệt!

Đúng vậy, không sai!

Những lời Diệp Chi Chi vừa rồi nói với Tô Trường Canh đều là nói dối, cô không thích trà bạch quả đắng chút nào, cũng không có hứng thú với điểm tâm Hà Phương trai.

Tất cả những điều này là do nàng diễn Tô Trường Canh!

Thông qua kính Côn Luân, Diệp Chi Chi đã nghiên cứu kỹ lưỡng về cặp song sinh Tô Khải Minh và Tô Trường Canh, đồng thời nhằm vào tính cách, yêu thích khác biệt của hai người để làm kế hoạch đào chân tường khác nhau!

Khác với tính cách nóng nảy của Tô Khải Minh, Tô Trường Canh lại là một người không muốn cố gắng, chỉ muốn hưởng thụ nhưng hắn lại có trời sinh kiếm cốt, tư cách phi phàm, bị cha mẹ, sư phụ, tông môn ký thác kỳ vọng, tất cả mọi người đều buộc hắn phải cố gắng, buộc hắn phải chăm chỉ, buộc hắn phải xuất sắc.

Những kỳ vọng cao này đặt trên người hắn tạo thành áp lực nặng nề, ép hắn phải kìm nén suy nghĩ và bản tính của mình, không ngừng cố gắng và không thể thư giãn.

Bởi vậy, thể hiện ra trước mặt mọi người chính là thiên tài thiếu niên Tô Trường Canh trời sinh kiếm cốt, tư chất phi phàm, cố gắng khắc khổ, cần cù ưu tú của Thiên Vấn Tông.

Là tấm gương cho các đệ tử trẻ tuổi noi theo.

Không ai biết sự chán nản và nỗi khổ trong lòng hắn.

Mà điều Diệp Chi Chi làm chính là khiến hắn vui vẻ nhẹ nhõm.

Để hắn giải tỏa bức bối trong lòng!

Diệp Chi Chi: Ta không tin có người chống lại được một tỷ tỷ chu đáo, hiểu ngươi và giúp ngươi thư giãn!