Chương 8: Vô tình giao hữu

Tô Khải Minh ghen tỵ vì Tô Trường Canh trời sinh kiếm cốt, tư chất phi phàm, được cha mẹ, sư phụ, tông môn coi trọng. Tô Trường Canh cũng ghen tỵ vì tính cách sáng sủa thoải mái của hắn được mọi người yêu thích.

Bọn họ hâm mộ ghen tỵ đồng thời khát vọng những gì đối phương có.

Điều này tạo nên quan hệ huynh đệ méo mó của cặp song sinh, từ nhỏ Tô Khải Minh đã thích giật đồ của Tô Trường Canh, nhỏ như đồ chơi, lớn như sự chiều chuộng của cha mẹ.

Mà Tô Trường Canh càng ngày càng nghiêm khắc với bản thân, không ngừng luyện tập và trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.

Diệp Chi Chi lợi dụng điểm này, Tô Trường Canh có lẽ không cần bạn tập nhưng hắn nhất định muốn cướp đồ của Tô Khải Minh.

Hắn muốn mọi thứ của Tô Khải Minh.

Giống như Tô Khải Minh muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Tô Trường Canh, Tô Trường Canh cũng thế.

Ngay từ đầu, Diệp Chi Chi đã biết Tô Trường Canh sẽ không từ chối nàng.

Kính Côn Luân không hiểu lòng ngời phức tạp, nó chỉ cảm thấy Diệp Chi Chi đang đùa với lửa: “Nhỡ đâu mọi chuyện bại lộ, Tô Khải Minh biết…”

“Biết thì cứ biết thôi!”

Diệp Chi Chi mặc kệ: “Yên tâm, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát!”

“…” Kính Côn Luân.

“A, trời tối rồi!”

Diệp Chi Chi ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen, nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải nhanh lên!”

Kính Côn Luân nói: “Ngươi định làm gì?”

“Đương nhiên là tu luyện!”

Diệp Chi Chi nói đương nhiên: “Đến thời gian luyện kiếm buổi tối của ta rồi!”

“…” Kính Côn Luân.

Buổi sáng đưa thuốc cho Khương Hoài Nghi, xế chiều đi quán rượu làm công, chạng vạng tối đi đấu tập với cặp song sinh Tô Khải Minh, Tô Trường Canh, ban đêm không quên tu hành luyện kiếm!

Diệp Chi Chi chỉ muốn một ngày có 36 canh giờ!

“Ngươi cần gì phải khổ cực vậy.”

Kính Côn Luân khó hiểu hỏi: “Ngươi đã tu hành vất vả như vậy, sao không dựa vào chính mình đoạt được bảo tọa Ma Hoàng?”

“Ngươi xem ngươi nói kìa!”

Diệp Chi Chi liếc mắt: “Đây là việc có thể làm một mình à? Ngươi gặp qua hoàng đế nào chinh phục thiên hạ một mình sao? Đương nhiên cần thu nạp nhân tài!”

“Vậy đã muốn chiêu mộ nhân tài thì sao phải khổ luyện như vậy?” Kính Côn Luân khó hiểu: “Ngươi đi thu phục những người kia, bảo bọn họ làm cho ngươi là được rồi?”

“Ngươi có ngốc không!”

Diệp Chi Chi nói: “Nếu sếp không đủ mạnh, không có bản lĩnh, sao có thể khiến nhân viên chịu phục, khăng khăng làm việc cho mình?”

“Tình cảm và lợi ích phải cùng có, không thể thiếu một trong hai!”

Kính Côn Luân: “… Nhân loại các ngươi phức tạp thật.”

Kết quả, đêm đó Diệp Chi Chi luyện kiếm một canh giờ, đả tọa tu hành hai canh giờ, sau ó lại nghiên cứu sao chép công pháp cả đêm, gần đến hừng đông nàng mới nghỉ ngơi.

Bình minh lên.

Diệp Chi Chi lập tức dậy nấu thuốc, làm bánh ngọt.

Một ngày mới, một ngày tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Nhân lúc thuốc đang được nấu, Diệp Chi Chi làm bánh ngọt của ngày hôm nay, hôm nay nàng định làm bánh quy xốp. Căn cứ tình báo nàng nhận được từ kính Côn Luân, bánh quy xốp là một trong những loại bánh ngọt mà Khương Hoài Nghi thích nhất, đồng thời Khương Hoài Nghi thích ngọt, hắn thích nhất là bánh quy xốp ngọt gấp ba lần.

Làm xong bánh thì thuốc cũng nấu gần xong.

Diệp Chi Chi sắp gọn thuốc và bánh quy vào hộp cơm, sau đó đi giao phần thuốc và ấm áp hôm nay cho Khương Hoài Nghi!

***

Hồng Phong cốc.

Diệp Chi Chi nhấc hộp cơm đi đến phòng trúc nơi Khương Hoài Nghi đang nghỉ, cco đi về phía đình viện, tình cờ đυ.ng phải đại trưởng lại của tông môn đang đi từ trong đó ra.

Hai người đυ.ng vào nhau.

Diệp Chi Chi tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy đại trưởng lao nhưng nhanh chóng hồi thần: “Đệ tử Diệp Chi Chi gặp qua đại trưởng lão.”

Đại trưởng lão nhìn cô nói: “Gần đây ngươi đưa thuốc cho Khương Hoài Nghi?”

“Vâng.” Diệp Chi Chi đáp.

“Hừ!” Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là uổng phí công sức thôi!”

Nói xong, ông ta phất tay áo bỏ đi.

Diệp Chi Chi đυ.ng phải ông tẳ đây, tâm tình có chút buồn bực.

Điều này dẫn đến lúc nàng gặp Khương Hoài Nghi có chút không vui, mặt ủ mày chau: “Khương sư huynh, đây là thuốc, đây là bánh quy, huynh nếm thử.”

Khương Hoài Nghi ngước mắt nhìn nàng, thấy tâm trạng cô không tốt thì hỏi thẳng: “Ngươi gặp phải cái gì?”

Diệp Chi Chi sửng sốt một chút, sau đó vội trả lời: “Không, không có gì.”

Khương Hoài Nghi nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Diệp sư muội, ngươi có biết là ngươi không biết nói dối không?”

“…” Diệp Chi Chi.

“Được rồi.”

Dưới ánh mắt của hắn, Diệp Chi Chi mệt mỏi nói: “Vừa rồi lúc đến đây ta gặp được Đại trởng lão, hình như đại trưởng lão rất bất mãn với ta, ta đắc tội với hắn chỗ nào chứ?”

Khương Hoài Nghi nghe vậy im lặng chốc lát, sau đó nói ra: “Không, không liên quan đến ngươi.”

“Đừng suy nghĩ nhiều.”

Tay hắn đặt lên đầu Diệp Chi Chi vẻ mặt u ám, an ủi nàng: “Ngươi rất tốt.”

Diệp Chi Chi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn: “Thật sao?”

“Ta chưa từng gạt người.” Khương Hoài Nghi nói.

Diệp Chi Chi lập tức vui vẻ ra mặt: “Ta tin rồi! Cảm ơn sư huynh, đột nhiên ta không thấy buồn nữa!”

Khương Hoài Nghi nhìn Diệp Chi Chi vui vẻ trở lại, thở phào trong lòng, quả nhiên như thế này hợp với nàng hơn.

“Đúng rồi, Khương sư huynh, đại trưởng lão đến nơi này làm gì?” Diệp Chi Chi giống như vô ý tò mò.

Sắc mặt Khương Hoài Nghi nhạt đi: “Một chút việc nhỏ không quan trọng mà thôi.”

“Đúng rồi, Diệp sư muội, ta có một vật cho ngươi.” Hắn đổi chủ đề: “Có lẽ sẽ có ích với ngươi.”

Diệp Chi Chi quả nhiên bị dời lực chú ý: “Cái gì, cái gì?”

Thì thấy Khương Hoài Nghi cầm một quyển sách cổ: “Đây là bút ký tu hành tâm đắc mà ta từng viết, bản trên tay ngươi không đủ, cho ngươi bản này.”

Diệp Chi Chi nghe vậy lập tức mở to hai mắt, tỏ ra kinh ngạc: “Thật sao? Cho ta thật sao?”

Khương Hoài Nghi bị dáng vẻ này của nàng chọc cười: “Chẳng lẽ ta lại lừa ngươi?”

“Cảm ơn sư huynh!”

Diệp Chi Chi nhận quyển bút ký tu hành như nhận vật báu, vô cùng trịnh trọng nói: “Ta sẽ trâng trọng nó!”

“Có ích với ngươi thì tốt.” Khương Hoài Nghi nói.

“Khương sư huynh, huynh là người tốt.”

Diệp Chi Chi tỏ ra cảm động: “Ta vĩnh viễn tôn trọng Khương sư huynh!”

Khương Hoài Nghi nhìn nàng một lúc lâu, cụp mắt xuống.

“Ngươi nên đi rồi.” Hắn nói.

“A, đúng.”

Diệp Chi Chi nói: “Đa tạ Khương sư huynh đã nhắc nhở, huynh nhớ uống thuốc! Khương sư huynh, ta làm bánh quy xốp cho ngươi, rất ngọt!”

“Vậy ta đi trước đây!”

Nói xong, Diệp Chi Chi liền xoay người rời đi.

Khương Hoài Nghi ngước mắt nhìn bóng nàng rời đi, đến khi nàng biến mất, hắn mới cúi đầu nhìn hộp bánh xốp trên bàn. Hắn du ngony thon dài trắng nõn nhẹ nhàng cầm một miếng, đưa lên môi cắn: “Rất ngọt.”

Mặt khác.

Diệp Chi Chi vừa rời đi không bao lâu thì gặp được Tống Khinh Hàn đến tim Khương Hoài Nghi.

“Diệp sư muội!”

Tống Khinh Hàn trông thấy Diệp Chi Chi, lập tức cười tủm tỉm chào cô: “Ngươi vừa từ chỗ Khương Hoài Nghi về à?”

Diệp Chi Chi dừng bước lại, gọi Tống Khinh Hàn một tiếng: “Tống sư huynh.”

Sau đó trả lời: “Vâng, ta vừa đi đưa thuốc cho Khương sư huynh.”

“Tốt!”

Tống Khinh Hàn hâm mộ nói: “Khương Hoài Nghi tốt số thật, có sư muội dịu dàng lương thiện như ngươi đưa bánh thuốc mỗi ngày.”

Diệp Chi Chi nghe xong, u sầu nói: “Có lẽ Khương sư huynh chê ta phiền, tất cả chỉ toàn là ta tự mình đa tình, ta đưa bánh ngọt cho hắn mà hắn có vẻ không thích.”

“Sao thế được!”

Tống Khinh Hàn nghe xong, lập tức nói: “Khương Hoài Nghi giả vờ giả vịt, nói một đằng nghĩ một nẻo! Bánh ngọt ngươi làm hắn coi như bảo bối, lần trước ta muốn ăn một miếng, hắn còn không chịu! Không cho ta lấy một miếng!”

“Ngươi đừng thấy hắn như thế, thật ra mỗi lần ngươi tới, trong lòng hắn đều vui chết đi được!” Tống Khinh Hàn bán rẻ bạn bè không chút do dự.