Chương 13

Kỳ thật Lục Dữu hy vọng câu trả lời sẽ là "Không thích". Vậy thì y mới có thể xuống tay ở chỗ hủy dung này để khiến Giang Hạc Xuyên rời bỏ mình. Giang Hạc Xuyên chính là kiểu người hoàn toàn trái ngược với y, hắn không phải kiểu người mạnh miệng không làm.

Lục Dữu suy nghĩ lung tung.

Y đối với Giang Hạc Xuyên xem như yêu từ cái nhìn đầu tiên... Không, có lẽ nên dùng từ "thấy sắc nổi lòng tham" sẽ hợp lý hơn.

Từ nhỏ y đã là một cái ấm sắc thuốc, mãi đến khi lớn lên tình hình mới khá hơn một chút. Tuy nhiên tháng trước y cảm thấy không quá khỏe, bơ phờ, chán ăn, thậm chí còn ngất xỉu mà khi đến bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện ra vấn đề gì. Bác sĩ gia đình suy đoán nguyên nhân có thể là do tâm lý.

Chẳng khác gì lang băm cả, chẳng lẽ y còn không hiểu rõ bản thân sao?

Y nhàn nhã như vậy, trên đời này không ai có tâm lý khỏe mạnh hơn y.

Nhưng cha mẹ Lục tin, tuân thủ theo nguyên tắc coi ngựa chết thành ngựa sống họ đưa Lục Dữu rời khỏi đế đô đi giải sầu. Lục Dữu không phản đối, thi thoảng cả nhà đi du lịch cùng nhau cũng rất thú vị. Tuy nhiên, y tính sai.

Không biết là ý tưởng tệ hại của ai, nơi họ đến không phải là Maldives, không phải trên du thuyền ngắm cảnh, cũng không phải là tắm nắng ở một hòn đảo tư nhân nào đó mà là một ngôi làng cổ khép kín ít người biết tới. Để đến ngôi làng đó, đầu tiên gia đình y phải đi máy bay tư nhân khoảng ba giờ, sau đó ngồi xe chừng hai giờ và cuối cùng là đi bộ thêm một giờ nữa.

Nơi này thậm chí còn không có trên bản đồ. Nó ẩn mình trong khu rừng xanh thẫm che trời. Sàn nhà được chống đỡ bởi một vài cây cột gỗ, ngay cả ngôn ngữ cũng bất đồng. Một người bạn để chơi cùng cũng không tìm thấy khiến Lục Dữu nóng nảy muốn phàn nàn với bạn từ nhỏ nhưng khi nhấp vào biểu tượng gửi mới biết tin nhắn không được gửi thành công.

Tín hiệu điện thoại kém tới mức y còn không thể chơi game. Lục Dữu đã muốn rời đi ngay ngày đầu tiên nhưng cha mẹ Lục đều bận việc trong thôn nên rất khó gặp được, để mặc y một mình trong nhà với một lũ gà chỉ biết kêu cục tác suốt ngày, nghe tiếng ve kêu xé phổi trong khu rừng gần đó và nhìn những con côn trùng nhỏ bay bay xung quanh.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là từ nhỏ Lục Dữu đã không thu hút côn trùng, muỗi cũng sẽ không cắn y, nếu không với làn da mỏng manh của mình y sẽ bị đốt đến sưng vù lên mất.

Mùa hè nóng nực, trong núi cũng nóng, sau khi Lục Dữu dạy dỗ xong một con gà kiêu ngạo thì toàn thân đã đầy mồ hôi, muốn đi tắm. Bà lão phụ trách chiêu đãi gia đình khua tay múa chân ra hiệu cho y rằng y có thể ra dòng suối nhỏ trong rừng ở rìa làng để tắm rửa.

Lần đầu tiên Lục Dữu gặp Giang Hạc Xuyên chính là ở dòng suối trong vắt đó.

Khi ấy Giang Hạc Xuyên đã cởi bỏ nửa thân trên, hình như cũng tới đây tắm rửa, mái tóc đen ngắn được hất ra sau để lộ vầng trán trơn bóng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ hệt như tinh linh trong núi. Làn da trắng đến phát sáng, từ thắt lưng trở lên là những hoa văn đồ đằng màu đen, vừa nhìn liền biết chúng được đồ lên bằng thuốc màu, thoạt nhìn có chút ngây ngô.

Lục Dữu nhìn chằm chằm.

Y cũng không phải người chưa hiểu sự đời. Thỉnh thoảng trong mấy bữa tiệc cần náo nhiệt như tiệc sinh nhật hay tiệc nhập học chủ nhà sẽ mời ca sĩ hoặc diễn viên đến biểu diễn tiết mục để hâm nóng không khí. Mấy đại mỹ nhân trên màn ảnh cũng từng nhìn qua không ít nhưng Lục Dữu có thể khẳng định rằng không ai có thể so sánh được với Giang Hạc Xuyên. Đó là vẻ đẹp không thể dùng ngôn từ để hình dung, cũng không thể dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ đã thống nhất trước đó, nó gần như yêu dị.

Mấy người xung quanh Lục Dữu luôn giới thiệu đối tượng cho y, đoạn thời gian mà sức khỏe y không tốt còn trầm trọng thêm khiến y rất khó chịu.

Lúc đó đầu óc nóng lên, y nghĩ tìm một người đàn ông cũng được, y còn có thể lấy người đó làm cái cớ cự tuyệt lời giới thiệu của mấy người kia. Huống chi với ngoại hình của thiếu niên trước mắt mang ra ngoài chắc chắc rất có mặt mũi.

Đột nhiên yêu đương sẽ khiến người ta kinh ngạc nhưng nếu là với một người như thế này thì lại cực kỳ hợp lý.

Vì thế đầu óc Lục Dữu quay cuồng, y trực tiếp thổ lộ: "Cậu có đối tượng chưa? Cậu nghĩ sao về việc yêu đương với một người con trai? Có muốn làm bạn trai của tôi không? Tôi cực kỳ có tiền."

Lời nói kinh hãi thế tục nhưng lại dùng giọng điệu ngây thơ, đơn giản là dùng tiền tài cân nhắc một người có tốt hay không, "Nếu cậu muốn tôi sẽ cho, thế nào?"

Làm tròng mắt của Lục gia, trong từ điển của Lục Dữu không có mấy từ "bị từ chối". Đương nhiên, y quả thực không bị từ chối, Giang Hạc Xuyên đã gật đầu đáp ứng yêu đương với y.

Mà Lục Dữu cũng không phải chỉ nói miệng, y luôn rất hào phóng, đưa cho Giang Hạc Xuyên một tấm thẻ ngay tại chỗ, nói rằng hắn có thể tùy ý sử dụng.

Lục Dữu không nghĩ quá nhiều, y nói chuyện với cha mẹ Lục và người nhà của Giang Hạc Xuyên, tức là bà lão có chút âm trầm kia sau đó mang người rời khỏi thôn.

Y chưa bao giờ suy nghĩ xem Giang Hạc Xuyên có thích mình hay không nhưng bây giờ nghiêm túc nghĩ lại tại sao Giang Hạc Xuyên lại đồng ý yêu đương với y? Không thể là bởi vì câu cuối y nói rằng mình cực kỳ có tiền, Giang gia căn bản không thiếu tiền.

Lời tỏ tình có phần tùy tiện và thái độ nhất thời, rõ ràng là thấy sắc nổi lòng tham, đầu óc Giang Hạc Xuyên có vấn đề mới đồng ý đi theo y.

Bản thân Giang Hạc Xuyên đẹp trai như vậy, mỗi ngày soi gương hai lần sẽ không dễ bị người dụ dỗ.

Lục Dữu cau mày nghĩ đến cái chết thê thảm của mình, méo miệng.

Nếu Giang Hạc Xuyên từ chối thì vấn đề y đang rối rắm sẽ không còn tồn tại nữa, y cũng không cần lo mình sẽ chết.

Vẫn là tự trách mình thôi. Nhìn người thì nên nhìn bằng hai mắt, hiểu rõ rồi hãy tỏ tình.