Chương 16

Thật bất ngờ.

Nhưng có lẽ Lục Dữu chỉ là nhất thời phấn khởi thôi.

Lục Dữu đang trên đường đi bỗng hắt hơi, nghi ngờ tối qua mình chỉnh nhiệt độ điều hòa quá thấp.

Vừa rồi y nhận được cuộc gọi từ bạn thuở nhỏ Trình Tri Ý, hắn đã về nước và nói rằng muốn đi tìm y chơi, ít nhất là tặng những món quà đã hứa. Quà mà Lục Dữu nhận được gần như đã xếp được thành một ngọn núi nhỏ, thiếu một hai món cũng không sao cho nên y đã từ chối, sau đó giải thích rằng mình phải đến trường tìm bạn trai.

Phản ứng của Trình Tri Ý có chút kỳ lạ, hắn im lặng một lúc rồi nghẹn ra một chữ "Được" sau đó cúp điện thoại.

*

Lục Dữu dựa theo vị trí Giang Hạc Xuyên đưa và tìm được nhóm người.

Giang Hạc Xuyên cao, dáng người cũng đẹp, đứng trước bàn thí nghiệm chính là hạc trong bầy gà khiến mọi người khó có thể phớt lờ. Trên tay hắn cầm một cây cỏ không biết tên, dù sao Lục Dữu cũng không biết.

Cuối cùng cũng tìm thấy.

Lục Dữu cong cong mắt, ba bước cũng gộp thành hai nhanh chóng chạy qua, đứng ở phía sau vỗ nhẹ lên vai bạn trai nhà mình hai lần. Ngay sau đó, y đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.

Lục Dữu nghĩ đến đôi mắt trong giấc mộng, bàn tay đang giơ lên cũng cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Ai lại chọc tới Giang Hạc Xuyên rồi? Ở trong trường không nên như vậy chứ, đám người duy nhất không vừa mắt Giang Hạc Xuyên chỉ có đám hồ bằng cẩu hữu kia và họ hàng của y. Sinh viên đại học lấy đâu ra thời gian để bắt nạt một người thậm chí còn không sống trong ký túc xá?

Lục Dữu vô thức lùi lại một bước, không biết nên nói gì. Y còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay chợt lạnh, Giang Hạc Xuyên chủ động nắm lấy tay y, bù đắp câu chào hỏi muộn màng lúc sáng:

"Chào buổi sáng."

Trái tim đang điên cuồng đập của Lục Dữu bình tĩnh lại, y rũ mi giấu đi hoảng sợ trong lòng: "Chào buổi sáng, bạn thuở nhỏ tìm tôi chơi nhưng tôi đã từ chối rồi, tôi muốn đến đây với cậu."

Giang Hạc Xuyên không biết nên phản ứng thế nào cho hợp lý, hắn vốn muốn nói rằng ở đây rất nhàm chán nhưng cuối cùng vẫn giữ trong lòng: "Cảm ơn anh đã đến đây với em." Hắn không muốn Lục Dữu chơi với mấy người được gọi là "bạn bè" đó nữa.

Lục Dữu và Giang Hạc Xuyên, một người được yêu thương từ nhỏ, còn người kia sống trong một ngôi làng miền núi hẻo lánh thưa người. Hai người đều không biết cách giao tiếp bình thường khi yêu nhau cũng rất vụng về, sau lời chào hỏi cơ bản cũng chỉ biết khô khan đứng đó.

Là Lục Dữu phá vỡ im lặng trước: "Tôi ở bên cạnh đợi cậu."

"Được."

Từ tư tâm, Giang Hạc Xuyên rất thích Lục Dữu giống như bây giờ, cho dù là làm nũng hay oán giận, ngay cả khi anh ấy chỉ ngồi đó ngáp dài vì buồn chán hắn cũng thấy thật đáng yêu.

Lục Dữu có khuôn mặt rất khiến người ta yêu thích, trưởng bối trông thấy sẽ thốt ra câu "Đứa trẻ ngoan". Môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp và mái tóc nâu nhạt mềm mại.

Lục Dữu chú ý tới ánh mắt của hắn, đáp lại bằng một nụ cười tựa như hoa đào nở rộ vào mùa xuân.

Giang Hạc Xuyên nhìn đi chỗ khác như bị bỏng, trong chốc lát lại quay mặt lại lần nữa.

Đáng yêu.

Trước đây đã rất đáng yêu rồi, gần đây còn đáng yêu hơn. Vì sao?

Giang Hạc Xuyên nghĩ đến cái đêm hắn bị ép uống rượu, Lục Dữu tới kéo quần áo hắn lên, sờ cơ bụng của hắn, còn nói rằng hắn có dáng người đẹp.

A, đó là lý do sao.

Lục Dữu có một thiên phú chính là dù y có nhiệt tình thật hay không thì trong mắt người khác nụ cười ấy luôn tươi đẹp xán lạn không nói nên lời, cho dù y nhìn chằm chằm Giang Hạc Xuyên chỉ để đợi ai đó tới bắt chuyện với hắn, để y có cớ làm khó dễ.

Thật đáng tiếc, ai nấy đều đang làm việc của mình.

Giang Hạc Xuyên giúp giáo sư xử lý một số dữ liệu mà Lục Dữu không hiểu, sau đó hai người cùng nhau đến lớp.

Lục Dữu buồn ngủ đến mất hết sức lực, không mở nổi mắt, kéo cánh tay Giang Hạc Xuyên làm gối, thấp giọng: "Giang Hạc Xuyên, vì sao cậu lại đồng ý lời tỏ tình của tôi?" Y thật sự không nghĩ ra, nhất định phải có câu trả lời.

Giang Hạc Xuyên quay đầu lại phát hiện tóc trên trán Lục Dữu có chút lộn xộn, hắn vốn muốn giúp bạn trai nhỏ chỉnh lại lại cảm thấy thời cơ không tốt, vì thế do dự nói: "Lục Dữu, vì sao anh lại tỏ tình với em?"