Chương 2

Bầu không khí ngột ngạt đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Vẫn là tóc vàng dũng cảm đứng ra hòa giải: "Lục thiếu, ngài đây là làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy? Bình tĩnh, bình tĩnh."

Sau khi biết mình sẽ chết ai còn có thể bình tĩnh nổi?

Lòng Lục Dữu rối bời, đứng dậy nói "Không sao" rồi đi ra khỏi phòng riêng. Quay đầu lại nhìn bạn trai vẫn còn đứng đó, bất mãn thúc giục: "Đi thôi!"

Có lẽ trong phòng riêng quá tối, y không thấy rõ vẻ mặt Giang Hạc Xuyên. Sau khi ngẩn ra, y lại sốt sắng mở miệng, dùng giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: "Ý tôi là, chúng ta nên đi thôi."

Giang Hạc Xuyên đã uống xong một ly, đầu choáng váng vì chưa từng chạm vào rượu nhưng vẫn hiểu lời bạn trai, hắn ngoan ngoãn đi theo sau lưng y, thậm chí còn tóm lấy góc áo Lục Dữu, "Đừng không vui."

Lục Dữu nhấp môi nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ mang người đi.

Thử hỏi một chút, y dám không vui sao? Không dám, vị bạn trai này của y còn biết đâm người đó.

Nếu không mang Giang Hạc Xuyên đi mà để hắn bị đánh hội đồng như trong mộng, mối thù này lại tính lên đầu y, vậy thì coi như xong.

Sau khi Lục Dữu rời đi với Giang Hạc Xuyên, trong phòng riêng trầm mặc hồi lâu.

Nói đi vẫn phải nói lại, đây là lần đầu tiên những người này thấy Lục thiếu che chở một người như vậy, cũng may gần đây Trình thiếu đã ra nước ngoài chưa về, nếu không sẽ tức chết mất.

"Hoàng Kiệt, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Tóc vàng liếc nhìn rượu đổ trên bàn, "Chuyện này tôi sẽ nói lại với Trình thiếu, mọi người đừng có động tác gì, tôi đi chơi với bạn gái đã."

"Bạn gái, vẫn là người lần trước à?"



Lục Dữu không biết những chuyện này. Y chỉ đành bất đắc dĩ kéo Giang Hạc Xuyên về căn hộ của mình. Ném hắn lên ghế sofa rồi đi tắm, một chén nước cũng không rót hộ.

Y không phải kiểu người sẽ phục vụ người khác. Và với tâm trí hỗn loạn hiện giờ, nếu sau khi tắm xong y còn nhớ phải mang ra một cái chăn cho người trên ghế sofa đã là không tồi.

Lục Dữu nằm trên giường mềm mại, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, trằn trọc không ngủ được.

Có lẽ y điên rồi nên mới tin vào những gì xảy ra trong mơ nhưng giấc mơ quá chân thực, dù là đau đớn hay cảm giác bị côn trùng cắn xé da thịt cũng vậy.

Cần phải chứng thực một chút.

Lục Dữu nhớ tới một chi tiết trong mơ nói rằng ngực trái của Giang Hạc Xuyên có hai nốt ruồi nhỏ màu đỏ, đó là dấu vết do nuôi cổ trùng mới có.

Cổ, một sự tồn tại không tượng tượng nổi.

Nhưng giấc mộng kia có thể khớp với thực tế cũng đã đủ huyền huyễn* rồi.

*huyền huyễn là sự hoang đường, kỳ dị như sử dụng pháp thuật, tiên thuật, ma thuật,...

Lục Dữu đứng dậy và đi tìm Giang Hạc Xuyên trong phòng khách.

Giang Hạc Xuyên rất đẹp, đây là điều mà Lục Dữu vừa nhìn đã biết. Khuôn mặt hắn đẹp đến mức khiến người ta phải nghi ngờ hiểu biết về cái đẹp. Nước da trắng như ngọc, mái tóc đen như mực, đường nét trên khuôn mặt rất sâu, mũi cao, lông mi dày và dài, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng trở thành một sinh vật đáng được trưng bày trong phòng trưng bày nghệ thuật.

Trong tự nhiên, côn trùng càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, Giang Hạc Xuyên cũng không khác là bao.

Lục Dữu không có tâm tư thưởng thức mà đi thẳng đến bên cạnh Giang Hạc Xuyên. Đầu tiên y kéo chăn ra, sau đó thô lỗ vén quần áo Giang Hạc Xuyên lên, quả nhiên thấy được hai nốt ruồi nhạt màu trên ngực trái.

Lục Dữu không rõ cảm xúc của mình bây giờ là gì, y chưa từ bỏ mà xoa xoa nốt ruồi kia hai cái và dừng lại khi thấy nó đậm màu hơn.

Y thở dài một hơi, kéo quần áo Giang Hạc Xuyên xuống, sau đó đối mặt với một mảnh thanh minh*.

*trong sáng, sạch sẽ

Giang Hạ Xuyên tỉnh lại, không biết tỉnh lại từ lúc nào, trên mặt phủ một lớp hồng nhạt nhìn y: "Anh đang làm gì vậy?"

Lục Dữu vội vàng thu tay lại, không biết phải đối mặt với kẻ đã gϊếŧ mình trong mơ như thế nào. Y cảm thấy hoảng sợ vì bị bắt quả tang làm chuyện xấu, đành căng da đầu nói: "Không được kiểm tra dáng người bạn trai sao? "

"Được chứ." Giang Hạc Xuyên ngồi dậy.

Để chứng minh mình nói thật, Lục Dữu còn thuận tay sờ soạng cơ bụng bạn trai vài cái: "Dáng người rất đẹp, cố gắng duy trì nhé."

Lục Dữu đánh giá xong liền trở về phòng mà không quay đầu lại, đóng sầm cửa, để lại Giang Hạc Xuyên trong phòng khách không rõ nguyên do.

Giang Hạc Xuyên vén áo sơmi lên. Cố gắng duy trì, anh ấy rất thích dáng người của mình sao...?