Chương 8

Tất nhiên Lục Dữu sẽ không thừa nhận mình sợ bạn trai, hừ lạnh: "Chơi chung với loại người như Hoàng Kiệt, không biết người khác đã nghĩ tôi như thế nào đâu." Mấy kẻ coi thường pháp luật như thế này nên bị bắn một trăm phát!

...

Hoàng Kiệt đang hoang mang lo sợ thì điện thoại reo lên, người gọi là bạn gái gã.

Hoàng Kiệt nhấn nút bắt máy, mắng mỏ: "Mày có biết vì mày mà tao đã gặp bao nhiêu rắc rối không? Hả?! Nói cho mày biết, con đ*ếm này, đã là đ*ếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, mày..."

"Tôi muốn gặp anh." Giọng nữ trong ống nghe nhạt nhòa như thể giây tiếp theo sẽ tiêu tán trong gió.

Những lời còn lại của Hoàng Kiệt nghẹn trong cổ họng, người khác thì không tính nhưng gã chơi bạn gái mình chẳng lẽ Lục Dữu cũng muốn quản sao? Hỏi: "Ý mày là gì?"

"Đề nghị của anh, tôi đồng ý."

Hoàng Kiệt t*nh tr*ng thượng não gần như đã quên mất sự khó chịu vừa rồi. Toàn thân gã nóng bừng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. "Đây là mày tự nguyện đấy nhé, không được đổi ý. Đừng quên trong tay tao còn có video của mày. Ngay từ đầu đồng ý dứt khoát như vậy không phải được rồi sao? Chỉ là có thêm vài người chơi cùng thôi mà, có sao đâu? Tao cũng không muốn chơi ba cái trò bỏ thuốc gì đó đâu, cả người cứng đờ như cá chết thì còn gì thú vị nữa. Được rồi, bây giờ tao sẽ đi tìm mày."

"Ừm."

Cuộc gọi kết thúc.

Cô gái mặt không biểu cảm đứng trên sân thượng của trường nhưng lòng bàn tay đã bị cấu ra vết máu. Cô sẽ khiến tên cặn bã Hoàng Kiệt kia phải trả một cái giá đắt, tuyệt không hối hận.

*

Lục Dữu tâm phiền ý loạn, ngay cả chơi cũng không tận hứng, y cho hai viên bi vào lỗ. Sau khi nói chuyện với Trình Tri Ý xong, y lại nói chuyện với cô gái được Hoàng Kiệt mang đến và biết được một số chuyện còn bẩn thỉu hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến y cực kỳ buồn nôn.

Hoàng Kiệt thích chơi gangbang* cho nên những người bị ép buộc gần như đều quen biết nhau, thường an ủi nhau mỗi khi có suy nghĩ tiêu cực. Khi cô gái kia rời đi, Lục Dữu đã hứa rằng chỉ cần các cô muốn khởi kiện, Lục gia sẽ giúp đỡ hết mình, đừng sợ.

* gần giống np, xxx tập thể

Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói nhất định phải khởi kiện. Cô nói sẽ về hỏi những người còn lại, đồng thời cảm ơn Lục Dữu.

Lục Dữu chọc vào quả bóng trắng, nó va chạm mấy lần với quả bóng đỏ rồi cuối cùng lăn vào lỗ.

Hoàng Kiệt đã bị y cảnh báo, chuyện này có lẽ đến đây là kết thúc, liệu gã có còn bị cổ trùng cắn chết như trong nguyên tác không? Không chắc nữa.

Lục Dữu lo lắng khi phải chờ đợi như vậy, y lấy điện thoại ra gọi cho Giang Hạc Xuyên, ba giây sau mới có người bắt máy, "Bây giờ cậu ở đâu?"

"Ở trường, có chuyện gì vậy?"

"Đang chuẩn bị vào lớp phải không?" Lục Dữu không cho phép thương lượng, "Gửi thời khóa biểu cho tôi, tôi sẽ tìm cậu."

"...Tìm em sao?" Hắn có vẻ do dự, "Được rồi."

Những người ở đây đều biết tính Lục Dữu, không khỏi ngạc nhiên: "Lục thiếu gia ngay cả lớp của mình cũng không đi vậy mà bây giờ lại theo bạn trai đến lớp sao, chẳng phải hắn cũng chỉ có chút đẹp trai thôi à?"

"Câm miệng." Lục Dữu cất điện thoại, lại cầm cây cơ lên ngắm ngay quả bóng trắng, sau hai cú đánh bàn bi-a đã được dọn sạch, "Chỉ là có chuyện cần xác nhận thôi. "

Lục Dữu hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.

Nếu trước đây tình huống này xảy ra mọi người sẽ thuận theo ý Lục Dữu và giữ im lặng nhưng bây giờ trong lòng ai nấy đều chua lòm, nào nghĩ được nhiều như vậy, "Chỉ là yêu đương thôi mà, đâu cần phải quan tâm đến vậy? Còn phải nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi như thế nữa?"

Lời này như mang theo gai nhọn khiến Lục Dữu cảm thấy rất kỳ quái. Y ném cây cơ lên bàn, hỏi ra câu hỏi mà mình cảm thấy khó hiểu nhất sau khi phát hiện ra mình chỉ là bia đỡ đạn: "Cậu, không đúng, các cậu tại sao lại chán ghét Giang Hạc Xuyên đến vậy?"

Với khuôn mặt kia của Giang Hạc Xuyên cho dù không coi trọng hắn thì cũng không đến mức bị ghét bỏ chứ?

Không ai trả lời câu hỏi của y.

Chẳng lẽ là ghen ghét? Chính là cái kiểu ghen ghét tại sao mình lại thất bại trong khi bạn của mình lại thành công ấy. Ghen ghét vì y có một người bạn trai đẹp trai như vậy sao?