Chương 17

Lúc này một giọng nam thô ráp vang lên, “Mấy ngày nay, vừa có động đất lại có sóng thần lại có núi lửa phun trào, hiện tại thế mà còn có mưa máu đỏ, xem ra lão tổ tông lưu ở chỗ này liền sắp giữ không nổi nữa rồi.”

“Đừng có ở đây mà nói lung tung, trời mưa máu đỏ thế này có thể là do ai đó bị oan khuất. Chẳng phải trong phim vẫn thường xướng lên rằng "tháng sáu tuyết bay, Đậu Nga bị oan" hay sao?! Thôi, thôi, thôi, mau đi nấu cơm đi!”

Nửa đêm, Tiêu Liễu Liễu cảm thấy bụng như bị lửa đốt, "Đúng là cái quán nhỏ này, đồ ăn chẳng sạch sẽ chút nào," cô càu nhàu và vội vàng vào nhà vệ sinh.

Đi đi lại lại đến bảy tám lần, Tiêu Liễu Liễu cảm thấy người như kiệt quệ, mềm nhũn như bông, và điều khiến cô ghê tởm nhất là tất cả những gì cô thải ra đều là thứ đen tuyền bẩn thỉu.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là triệu chứng của việc ăn phải đồ hỏng, vì cơn đau không phải ở bụng, mà là từ khu vực được gọi là đan điền trong truyền thuyết.

Chẳng lẽ dị năng của mình đã thức tỉnh? Nhưng tại sao người khác khi thức tỉnh dị năng thì đau đớn nhưng vẫn thấy vui mừng, còn mình thì lại đau đớn cùng cực như vậy? Nhìn đống chất đen bẩn thỉu mình vừa thải ra, Tiêu Liễu Liễu cười gian tà lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "tẩy tủy, luyện cốt" trong truyền thuyết?!”

Tuy nhiên, ý nghĩ về việc thức tỉnh dị năng đã khiến Tiêu Liễu Liễu quên mất cơn oán giận ban đầu, thậm chí cô còn hưng phấn xoa xoa lòng bàn tay. Nhưng ngay sau đó, một chậu nước lạnh đột ngột dội vào mặt cô, mang theo những mảnh băng sắc lạnh.

Mặc dù kiếp trước Tiêu Liễu Liễu chưa từng thức tỉnh dị năng, nhưng cô đã nhìn thấy những người có dị năng thực sự tại căn cứ của những người sống sót. Dù chưa từng ăn thịt heo, nhưng cô cũng biết heo mẹ đi lại như thế nào.

Dị năng hệ phong thì có màu xanh lơ, hệ hỏa thì màu đỏ, hệ thủy thì màu lam, hệ kim thì màu vàng kim, hệ mộc thì màu xanh lục, còn hệ thổ thì màu xám.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, dị năng gì gọi là hỗn độn? Hỗn độn nghĩa là không có dị năng chứ gì! Trời ơi, cô đã bị người phụ nữ độc ác đó lừa rồi. Cái gì mà dị năng hỗn độn, tất cả đều là dối trá.

Khi Tiêu Liễu Liễu còn đang thầm rủa mười tám đời tổ tông của mỹ nữ đã lừa mình, một cơn đau đớn tột độ như xé toạc da thịt đột ngột ập đến. Cô cảm giác như xương cốt mình bị đập tan thành từng mảnh, đau đến mức da đầu tê dại. Sau một tiếng kêu thảm thiết, Tiêu Liễu Liễu liền ngất lịm đi.