Chương 3

Tiêu Liễu Liễu tiếp tục thắc mắc, "Đối với chiếc vòng ngọc này, tôi đã luôn mang nó theo bên mình, vì sao lần này máu tươi của tôi lại khiến nó thức tỉnh.”

Mỹ nữ chậm rãi giải thích, "Trước đây cô quá yếu đuối. Ngay cả khi tận thế đến, cô vẫn giữ sự mềm yếu đó. Nhưng lần này, khi cô trọng sinh, cô đã có một tâm hồn mạnh mẽ hơn, vì thế vòng ngọc mới thức tỉnh.” Dường như mỹ nữ rất hài lòng với dáng vẻ thức tỉnh của Tiêu Liễu Liễu.

Tiêu Liễu Liễu suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi, "Vòng ngọc thức tỉnh thì có liên quan gì đến tôi? Dù nó có giá trị đến đâu, trong tận thế, liệu nó có đổi được một chiếc bánh mì không?”

Câu hỏi của Tiêu Liễu Liễu khiến mỹ nữ sững người, biểu cảm như thể đang chịu một nỗi đau “trứng chim” vô hình, ừm… Nếu như cô ấy là đàn ông, nếu như cô ấy có “trứng chim” thật...

Câu hỏi của Tiêu Liễu Liễu khiến mỹ nữ giận dữ đến mức như muốn phát điên. Cô ấy hét lên, hoàn toàn mất hình tượng, giống như một người phụ nữ đanh đá đang chửi bậy ở chợ, "Cô muốn dùng vòng ngọc để đổi lấy một chiếc bánh mì sao? Trong đầu cô toàn là rác rưởi à.”

Cảnh tượng này thật sự làm Tiêu Liễu Liễu giật mình. Cô cười chột dạ, "Tôi không biết vòng ngọc này có tác dụng gì. Nếu nó thực sự lợi hại, sao tôi lại muốn dùng nó để đổi lấy một chiếc bánh mì chứ.” Hừ hừ… Mặc dù trong lòng cô nghĩ nếu có đổi, thì đổi lấy một cây lạp xưởng vẫn còn đỡ hơn.

Mỹ nữ lườm cô, nói tiếp, "Vòng ngọc này là một không gian sinh mệnh, cô có thể lưu trữ bất cứ thứ gì trong đó. Các vật thể có sinh mệnh cũng có thể tồn tại ở đây! Khi cô tu luyện dị năng đạt đến một cấp bậc cao, không gian trong vòng ngọc cũng sẽ mở rộng. Thế nào? Lợi hại chưa?" Mỹ nữ ra vẻ đắc ý, hất cằm lên khiến Tiêu Liễu Liễu chỉ muốn cho cô ấy một cú đấm.

“Nhưng kiếp trước tôi không hề thức tỉnh dị năng, nếu không làm sao tôi có thể chết được!” Trong ánh mắt Tiêu Liễu Liễu bùng lên một ngọn lửa, mạnh mẽ như muốn thiêu đốt mọi thứ, giống như một ngọn lửa lan tràn trên cánh đồng cỏ khô.

Mỹ nữ có vẻ đã chán ngán khi phải trả lời vô số câu hỏi "vì sao", không kiên nhẫn đáp: “Sau khi trọng sinh, cô sẽ thức tỉnh dị năng hỗn độn, và nhiệm vụ của cô là phải hóa giải nguy cơ mạt thế. Hơn nữa, có thể ngừng treo mãi từ "có thể" ở đầu môi được không? Nó làm tôi cảm thấy như đang nói chuyện với ma quỷ, thật sợ hãi!”

Rốt cuộc ai mới là ma quỷ đây? Sự vô sỉ của mỹ nữ khiến Tiêu Liễu Liễu nổi giận, cuối cùng không kiềm chế được cơn tức, cô như con chó điên lao thẳng vào mỹ nữ.

Thế nhưng mỹ nữ chỉ cười khanh khách rồi biến mất, “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, tôi về với chồng tôi đây, ha ha, chúc cô may mắn!”

Tiêu Liễu Liễu bỗng cảm nhận sau câu "ha ha" đó là cả một bầy thảo nê mã đang phi nước đại sau lưng mình!!

“Này, cái gì gọi là dị năng hỗn độn? Sao trước giờ tôi chưa nghe nói đến? Đừng đi mà a…”