Chương 38

Khi mạng sống được bảo đảm, những thói hư tật xấu và bản năng săn mồi của con người bắt đầu trỗi dậy.

Ánh nến lay động, ánh sáng yếu ớt không xua tan được bóng tối nhân gian, ngược lại càng làm cho không khí thêm phần nặng nề, áp lực.

Tống Dao Dao vuốt ve con mèo trắng lớn đang nằm cạnh mình, lo lắng nói: “Ông xã, hiện tại Tiểu Bạch ngày một lớn hơn, sớm muộn gì cũng bị Lưu Sâm phát hiện. Lúc đó Tiểu Bạch của chúng ta sẽ ra sao...” Nói đến đây, Tống Dao Dao bắt đầu rơi nước mắt, trong khi Tiểu Bạch dường như hiểu được tâm trạng của cô ta, liền cọ đầu vào má cô ta để an ủi.

Vu Hải Đào ôm lấy Tống Dao Dao, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, trên mặt lộ rõ sự lo lắng. Nhưng khi nhìn vào hàm răng sắc nhọn và móng vuốt lấp lánh ánh kim loại của Tiểu Bạch, Vu Hải Đào lại nở một nụ cười.

Vu Hải Đào nắm chặt hai vai Tống Dao Dao, biểu cảm của hắn trở nên điên cuồng và lạnh lùng, nói: "Bà xã, nếu thị trấn này không còn Lưu Sâm, mà do chúng ta kiểm soát, em nghĩ Tiểu Bạch có phải sẽ an toàn hơn không? Khi đó, mọi thứ trong thị trấn đều thuộc về chúng ta."

Tống Dao Dao sờ trán Vu Hải Đào, cười nhạo: "Anh không phát sốt mà, nói cái gì mê sảng vậy? Không có Lưu Sâm? Anh nói nghe dễ lắm, chẳng lẽ ông ta sẽ bệnh mà chết trong một đêm sao?! Đừng mơ mộng hão huyền, tốt nhất là đi tắm rửa rồi ngủ đi!"

Ánh mắt Vu Hải Đào lúc này trở nên u ám, như đang ấp ủ một cơn bão lớn. Hắn cười lạnh lùng: "Nếu ông ta không bệnh mà chết, anh sẽ giúp ông ta một tay."

Tống Dao Dao vừa định rửa mặt, nghe Vu Hải Đào nói vậy, liền buông chậu nước trong tay xuống, lo lắng xoa tay và bước tới nắm lấy cánh tay hắn. Cô ta khẩn thiết nói: "Ông xã, em không muốn quyền lực hay địa vị gì cả, em chỉ muốn cùng anh sống bình an. Lưu Sâm có nhiều người theo và ông ta còn có vũ khí, anh không thể đấu lại ông ta đâu. Ông xã, hãy bỏ ý định đó đi. Nếu sau này bị phát hiện, cùng lắm em sẽ giao Tiểu Bạch ra. Em không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện, nếu không em biết sống sao đây?!"

Vu Hải Đào ôm Tống Dao Dao vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, anh chỉ nói bâng quơ thôi, em đúng là lo xa quá. Đừng lo lắng, hãy đi ngủ sớm đi!"

Sau khi Tống Dao Dao rời khỏi, ánh mắt của Vu Hải Đào lại hiện lên tia tham lam và hung ác. "Có vũ khí thì sao? Anh sẽ ra tay bất ngờ, nhất định lấy mạng ông ta. Tương lai, mọi thứ trong thị trấn này đều sẽ là của anh, tất cả đều là của anh..." Vu Hải Đào bị du͙© vọиɠ chi phối, trong lòng gào thét điên cuồng với những tham vọng đen tối.