Chương 40

Nhìn vào bầu trời đêm đen kịt, khóe miệng Tiêu Liễu Liễu nhếch lên, cô cười lạnh: “Xem ra trấn nhỏ này ngày càng thú vị, làm tao cũng có chút không nỡ rời đi!”

Sáng sớm, tiếng khóc thê lương vang lên từ nhà Lưu Sâm, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng. Trong phòng ngủ, trên bức tường trắng tuyết, máu đã bắn tung tóe khắp nơi. Thi thể của Lưu Sâm bị xé nát đến không thể nhận dạng, chỉ còn lại vài mảnh xương và tay chân.

Hách Hồng Tú ngồi bệt dưới đất, khóc lóc thảm thiết, ngửa mặt lên trời kêu gào, đôi lúc dường như bà ta sắp ngất đi. Tối qua, sau khi về nhà từ nhà bạn, bà ta phát hiện Lưu Sâm đã chết, bây giờ chỉ còn lại một mình, bà ta không biết phải sống tiếp ra sao.

Thực tế, Hách Hồng Tú không chỉ khóc thương cho chồng mình, mà còn khóc cho số phận bi thảm của bản thân.

Những người từng là thuộc hạ của Lưu Sâm và dân làng đến xem đều hoảng sợ. Lưu Sâm, một người sống sờ sờ như vậy lại bị xé nát như thế này, trời ơi, rốt cuộc là yêu quái gì xuất hiện ở đây? Ai nấy đều lo lắng cho tương lai của mình.

Ngay lúc này, Vu Hải Đào xuất hiện. Hắn đẩy mọi người ra, tiến đến trước mặt Hách Hồng Tú, nở một nụ cười và nói: “Chị dâu, đừng khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được gì. Anh Lưu không còn nữa, về sau có chuyện gì chị cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp chị!”

Lời nói của Vu Hải Đào khiến Hách Hồng Tú như tìm được chỗ dựa. Bà ta đứng dậy, lau nước mắt và xúc động nói: “Hải Đào à, không uổng công anh Lưu tin tưởng cậu, chị cảm ơn cậu!”

Vu Hải Đào vẫy tay nói: “Anh Lưu đã đối xử tốt với tôi như vậy khi còn sống, dĩ nhiên tôi phải giúp anh ấy chăm lo cho người nhà! Đúng rồi, chị dâu, chìa khóa kho hàng ở đâu, chị biết không? Hiện tại anh Lưu không còn, nhưng mọi người vẫn cần ăn, nếu không mở được kho hàng, tất cả chúng ta sẽ chết đói!”

Lời của Vu Hải Đào khiến đám người xung quanh xôn xao, ai nấy lo lắng sẽ chết đói nếu không mở được kho hàng. Không ai còn để ý đến xác chết của Lưu Sâm với vết máu chưa khô.

Hách Hồng Tú im lặng. Kho hàng chứa lương thực do Lưu Sâm tích trữ, cùng với số lương thực mà dân làng đã nộp. Ngoài ra, còn có năm chiếc xe cơ động, Lưu Sâm đã chuẩn bị sẵn để phòng khi trấn gặp chuyện, có thể dùng để chạy trốn. Nhưng giờ thì ông ta chẳng cần dùng đến nữa.

Hách Hồng Tú biết rõ chìa khóa ở đâu, nhưng nếu bà ta giao nó ra, sau này bà ta sẽ sống ra sao? Bà ta không thể sống như những người nghèo khác, ngày ngày phải kiếm ăn từng chút một. Không, tuyệt đối không thể giao chìa khóa!

Quyết định xong, Hách Hồng Tú tiếp tục lau nước mắt, khóc lóc: “Anh Lưu của cậu lúc nào cũng kín đáo, chưa từng cho tôi biết về chìa khóa. Tôi thậm chí còn chưa từng nghe nói về nó. Nếu không, mọi người cứ vào nhà tìm thử xem, có thể chìa khóa giấu ở đâu đó!”

Vu Hải Đào không còn vẻ hiền lành như ban nãy, ánh mắt hắn lóe lên sự lạnh lẽo và âm u. Hắn trừng mắt nhìn Hách Hồng Tú, giọng lạnh lùng: “Hách Hồng Tú, đừng có không biết điều. Nhà các người tôi đã lục soát kỹ từ đêm qua, chẳng thấy gì cả. Nếu không phải vì Lưu Sâm cứng miệng, chết cũng không chịu nói chỗ giấu chìa khóa, thì ông ta đã không phải chết không toàn thây như vậy.”

Dân làng xung quanh đều mở to mắt, ngạc nhiên khi biết rằng chính Vu Hải Đào đã gϊếŧ Lưu Sâm. Hách Hồng Tú lập tức trở nên kích động, bà ta lao vào Vu Hải Đào, như muốn xé nát người hắn và đánh hắn, nhưng làm sao một người phụ nữ có thể đối đầu với một gã cao to như Vu Hải Đào. Hắn chỉ cần một cú đá đã khiến Hách Hồng Tú ngã lăn ra đất.