Chương 104: Giáo chủ ma giáo x Minh chủ võ lâm (Thượng)

Ma giáo.

Đại hội đại biểu cuồng đồ ma giáo kỳ thứ nhất lần thứ ba.

Với tư cách là Giáo chủ Ma giáo mới nhậm chức, Hạ Lâm Hạ bị bọn thuộc hạ lừa dối đi tìm những kẻ văn nhã bại hoại của danh môn chính phái quyết đấu.

Hạ Lâm Hạ đan hai tay vào nhau, chống cằm, trong mắt lấp lánh ánh sáng trí tuệ, trầm tư nói: “Nghe nói thập đại môn phái đã tuyển chọn được tân Minh chủ võ lâm?”

“Không sai! Bây giờ lão đại đi chém Minh chủ võ lâm, lập tức có thể uy chấn thiên hạ, khiến đám người kia cúi đầu xưng thần!”

Hạ Lâm Hạ sáng ngời hai mắt: “Vậy Minh chủ võ lâm kia tên họ là chi, võ công thế nào, nhược điểm ra sao?”

Thuộc hạ thở dài: “Họ Quý tên Phùng Tuyết, không biết là môn phái nào, đột nhiên nổi danh trên giang hồ, đến nay cũng chưa có ai đánh bại được nàng ấy.”

“Quý Phùng Tuyết?” Hạ Lâm Hạ lẩm bẩm tên này trong miệng, ghét bỏ không thôi, “Phì, tên gì mà nghe đàn bà quá thể.”

“Lão đại, nàng ấy chính là nữ.”

“!” Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt, “Nhưng Hạ gia chúng ta trước giờ không gϊếŧ nữ nhân.”

Nếu không phải như thế thì anh trai đại ma đầu của nàng cũng sẽ không bị nữ nhân quấn lấy, sau đó vứt gia bỏ giáo lưu lạc thiên nhai cùng hồ ly tinh kia, để lại cục diện rối rắm thế này cho nàng.

Đậu xanh rau má!

“Nếu lão đại không muốn gϊếŧ nữ nhân, có thể đổi một phương thức khác, ví dụ như bắt cóc nàng, lăng nhục nàng, vứt bỏ nàng!”

Hai mắt Hạ Lâm Hạ lại sáng ngời: “Tiểu tử ngươi thật nhanh trí, hẳn là không tìm được vợ mới gia nhập Ma giáo bọn ta chứ gì.”

Thuộc hạ: “Hức.”

Chẳng bao lâu sau một đám não tàn đã bàn bạc ra đối sách, tháng sau chính là Đại điển nhậm chức của Minh chủ võ lâm, đã phát lời mời cho khắp quần hùng. Ma giáo có thể nhân cơ hội này lẻn vào, khiến Minh chủ võ lâm xấu mặt trước bàn dân thiên hạ ngay tại Đại điển, quỳ xuống gọi Hạ Lâm Hạ là cha, đè bẹp uy phong của đám người kia!

Binh chia làm hai đường, Hạ Lâm Hạ mang theo một đám thân tín, đi con đường làm nhục ánh sáng chính phái. Vừa ra khỏi địa giới Ma giáo, nàng đã bị chia cắt với mọi người, có trách thì nên trách gần đây đều là đại thụ che trời, ngoài núi thì chỉ có núi!

Nàng cuốc bộ mấy chặng đường dài, đến đêm lại bị lạc. Khi bụng đói réo vang phải đi bào vỏ cây định dằn bụng, nhưng không có cách nào cho chúng vào miệng, nàng giận bầm gan tím ruột ngửa mặt lên trời thét dài.

Lúc này, mùi thơm của cá nướng thoang thoảng bay lại đây, nàng lập tức chảy nước miếng ròng ròng, men theo mùi hương vọt ra khỏi núi rừng.

Bên dòng sông nhỏ có một đống lửa đang cháy, một nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh nướng cá, tóc dài chấm eo, vừa nhìn bóng lưng đã biết ngay là người dễ ức hϊếp.

Nàng hắng giọng, nghênh ngang đi tới: “Ngươi nướng gì thì nướng cho ta một phần.”

Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt dành cho bệnh nhân tâm thần, sau đó lại cúi đầu.

Đồng tử Hạ Lâm Hạ co rút lại, nữ nhân này cũng đẹp thật! Ra ngoài một mình quá nguy hiểm, ta cần phải bảo vệ. . . cá của nàng!

“Cô nương, ngươi có biết ta là ai không?” Hạ Lâm Hạ thể hiện thân phận của mình, “Ta chính là đại ma đầu, ta muốn một con cá của ngươi cũng đơn giản như bóp chết ngươi mà thôi.”

Nữ nhân quay lưng lại, phớt lờ nàng.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Hạ Lâm Hạ lại vòng đến trước mặt nàng ấy, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng ấy, “Ngươi nhìn vào mắt ta đi, có phải cảm thấy rất đáng sợ hay không?”

“. . .”

“Không phải ngươi là người câm đấy chứ?”

“. . .”

Hạ Lâm Hạ vừa lộ ra vẻ cảm thương đã lập tức thu lại, thầm nghĩ mình là ma đầu vừa nhậm chức, sao có thể không có chút uy phong nào như vậy, vì thế nàng thẳng tay đoạt lấy xiên gỗ trong tay nữ nhân, thẳng miệng cắn lên cá nướng.

“Á ——” Hạ Lâm Hạ khóc, trả lại xiên gỗ, “Vẫn chưa chín, ngươi nướng tiếp cho ta đi.”

Nữ nhân ngồi bất động, lặng yên nhìn nàng.

Nàng nhét xiên gỗ vào lòng bàn tay nàng ấy, ra lệnh: “Nướng! Nếu không ta sẽ khiến ngươi không sống nổi qua đêm nay.”

Có lẽ nữ nhân đã bị sự uy nghiêm của nàng doạ sợ, ngoan ngoãn nướng tiếp con cá bị mất một miếng kia.

Hạ Lâm Hạ ngồi xuống đối diện nàng ấy, chốc chốc nhìn con cá, chốc chốc lại nhìn người câm đáng thương này, nhịn không được nói: “Ngươi tên là gì vậy? Ngươi là người ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có phải làm nghề đánh cá. . . à ta quên mất, ngươi không thể nói chuyện.”

“. . .”

“Nhưng xiêm y thế này đúng là rất hợp với ngươi, hay ta gọi ngươi là Tiểu Tuyết đi. Tiểu Tuyết, có phải ngươi là tay nướng cá chuyên nghiệp không? Sao nó có thể ngon đến vậy chứ?”

Nữ nhân vẫn không hé răng, còn nàng thì vẫn lảm nhảm không dứt. Có người bẩm sinh vừa câm vừa điếc, nhưng Tiểu Tuyết có thể nghe được lời nàng nói, chỉ không thể nói được mà thôi, thế nên nàng càng nói càng sảng khoái.

“Ngươi đã từng nghe nói đến Hạ Lâm Hạ chưa? Nàng là người uy vũ bất phàm, võ thần giáng thế, dung mạo lại càng giống Tây Thi tái thế!” Nói đến chỗ hứng khởi nàng liền rút ra bảo kiếm, chống nạnh ngửa đầu cười to ba tiếng, “Không sai, tại hạ chính là nhân vật phản diện đầy sức hút ấy.”

“. . .”

Hạ Lâm Hạ lại ngồi xổm bên cạnh nàng ấy, ngước đầu nhìn nàng ấy: “À đúng rồi, ngươi có biết lần này ta xuống núi làm gì không?”

Nữ nhân cụp mắt, liếc nàng một cái rồi lắc đầu.

“Ta đang tìm một người, nàng ấy tên Quý Phùng Tuyết.”

Cuối cùng cũng có một chút biểu cảm trên khuôn mặt của nữ tử, đáng tiếc Hạ Lâm Hạ mắt mù, hoàn toàn không chú ý, cúi đầu lấy từ trong ngực ra một bức họa: “Đây, chính là nữ nhân trong bức hoạ này, ngươi đã từng gặp qua chưa? Nghe nói nàng ấy thường xuyên ra ngoài du lịch, hẳn là có không ít người gặp qua.”

Nữ nhân trên bức hoạ có khuôn mặt tròn xoe, mắt tròn, lỗ mũi tròn, miệng tròn, tai tròn dài thòng và ba sợi tóc, đừng nói là tìm Quý Phùng Tuyết, đây là nam hay nữ cũng không phân biệt được.

“Bức hoạ này rất khó coi à?” Hạ Lâm Hạ thấy biểu tình cổ quái của nàng ấy, “Ta đã tìm người có hoa tay nhất trong Giáo chúng ta là Khâu Tinh Châu vẽ đấy, hắn nhiều lần đảm bảo đây chính là chân dung chân thực của Quý Phùng Tuyết.”

Quý Phùng Tuyết chân chính: “. . .” Khâu Tinh Châu đúng không? Đưa vào danh sách ám sát.

Quý Phùng Tuyết vẽ một dấu chấm hỏi trên mặt đất.

“Ngươi đang hỏi ta muốn tìm nàng ấy làm gì à?” Hạ Lâm Hạ thấy nàng ấy gật đầu, liền trả lời: “Nàng ấy là đối thủ không đội trời chung mạnh nhất của ta thời điểm hiện tại, thế nên ta muốn đánh đòn phủ đầu, bắt cóc nàng, lăng nhục nàng, vứt bỏ nàng.”

Dứt lời, nàng liền thấy một tia cảm xúc khó lòng giải thích thoáng qua trong mắt nữ nhân, nhịn không được ghé sát vào nhìn: “Biểu cảm vừa rồi của ngươi là có ý gì?”

Quý Phùng Tuyết không ngờ nàng lại đột nhiên tiến lại gần đến vậy, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy cm, vội ngửa ra sau, nhưng trọng tâm Hạ Lâm Hạ lại đang đặt hoàn toàn trên người nàng, thế là cả hai cùng ngã ra đất.

Hạ Lâm Hạ “ây da” một tiếng, đè lên người nàng ấy, đầu đυ.ng vào một bộ vị mềm mại, nàng thuận thế chống tay đứng lên, ai ngờ cái tay này. . . lại bóp trúng vào cái nơi mềm mại kia.

Ngượng quá đi mất.

Hạ Lâm Hạ ngẩng đầu, thấy mặt nàng ấy đang giận tái đi, lời xin lỗi tức khắc bay biến. Nàng sợ gì chứ, nàng chính là ma đầu, loại phụ nữ nhà lành thế này là dễ bắt nạt nhất.

Vì thế nàng không những không buông tay mà còn xoa nắn mấy lần, lộ ra bộ mặt dê già: “Hắc hắc, tiểu mỹ nhân thật giống như dự đoán.”

Sau đó nàng bị một cước đá bay, hạ cánh ngay bên bờ sông, chỉ cần thêm một chút nữa là đã rơi tõm xuống sông.

Quả nhiên một khi nữ nhân nổi điên thì sức lực thật là lớn.

Nàng vỗ ngực, lúc này mới phát hiện mình hộc máu!

“Không phải chứ, ngươi hung ác vậy sao?” Hạ Lâm Hạ tiện tay dùng ống tay áo lau máu trên khoé miệng, xoay người ra bờ sông rửa tay áo, đột nhiên thấy một bóng áo trắng dập dềnh trôi nổi trong nước.

“Á!!!” Nàng sợ hãi ba chân bốn cẳng bò trở về, ôm đùi Quý Phùng Tuyết la làng: “Chị hai à, em sai rồi, đừng tới lấy mạng em!”

Quý Phùng Tuyết nhìn bộ dạng đần độn của nàng ấy, lại còn đầm đìa nước mắt, giống con mèo trước kia nàng nhặt được, hư trương thanh thế rồi lại kêu mèo méo meo yếu ớt. Quý Phùng Tuyết tạm thời thu hồi nội lực đã trút xuống bàn tay, đưa cá nướng cho nàng ấy.

Lúc này Hạ Lâm Hạ mới nhận ra đấy không phải là nữ quỷ, mà là người câm Tiểu Tuyết, nàng lau nước mắt, tiếp nhận cá, gặm hai miếng, cảm nhận hương thịt vừa thơm vừa tươi, sau đó điên cuồng cạp cạp. Ăn cá xong nàng mới gãi đầu: “Cảm tạ, sau này nếu ngươi gặp phải người của Ma giáo có thể báo tên của ta, sẽ được miễn giảm phí bảo kê.”

“. . .”

Quý Phùng Tuyết dập tắt đống lửa, xoay người rời khỏi nơi đây. Mười lăm phút sau, nàng quay đầu lại nhìn Hạ Lâm Hạ, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hạ Lâm Hạ giơ cao bảo kiếm, nhìn thấy vẻ ghét bỏ của nàng ấy, vội chạy đến giữ lấy ống tay áo nàng ấy: “Ta lạc đường, ngươi dẫn ta ra ngoài đi. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, sau này nếu gặp được người của Ma giáo, cứ trực tiếp báo tên của ta, không những không bị thu phí bảo kê mà còn được cử người bảo vệ!”

(*Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.)

Quý Phùng Tuyết rút tay áo mình lại, tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Lâm Hạ thấy nàng ấy không đuổi nên cứ lặng lẽ đi theo, đến tận lúc hừng đông rốt cuộc cũng ra khỏi núi rừng, nhưng chân cũng gần bại liệt.

“Tiểu Tuyết.”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói mềm nhão này, nhất thời Quý Phùng Tuyết không phản ứng kịp, quay người lại liền thấy Hạ Lâm Hạ đang ngồi trên một tảng đá lớn, áo đen trải rộng, lộ ra một đôi chân thon gầy tinh tế.

Hạ Lâm Hạ tiện tay nắm vạt áo trước quạt gió.

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

“Mệt quá trời quá đất, ta có thể ngồi nghỉ một chút không?” Hạ Lâm Hạ tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng ấy, đổi sang một phương thức dụ dỗ khác, “Mỹ nhân như ngươi lên đường một mình quá nguy hiểm, không bằng ở lại nghỉ một lát, ta sẽ hộ tống ngươi.”

Quý Phùng Tuyết nhìn thời gian, đi đến bên cạnh nàng. Hạ Lâm Hạ lập tức rối rít lấy tay áo lau chỗ ngồi bên cạnh: “Mời”.

Hai người ngồi một lúc, nhìn thấy mặt trời mọc. Thái dương từ từ nhô lên khỏi sườn núi bên kia, như lòng đỏ trứng muối từng chút một lộ ra, khiến cảnh vật chung quanh trở nên mờ nhạt.

“Lòng đỏ trứng muối. . .” Hạ Lâm Hạ chảy nước miếng.

Quý Phùng Tuyết bỗng nhiên cảm giác đầu vai nằng nặng, khóe miệng giật giật. Hạ Lâm Hạ một đêm không ngủ, vừa ngồi xuống đã buồn ngủ không chịu nổi, thế là dựa vào vai nàng ngủ thϊếp đi.

Quý Phùng Tuyết cúi đầu nhìn vào tay mình, yêu nữ Ma giáo ở ngay bên cạnh, chỉ cần một chưởng này, nàng có thể ngay lập tức giải quyết hoạ lớn của võ lâm. Huống hồ gì, dù nàng không gϊếŧ nàng ấy thì sớm hay muộn Hạ Lâm Hạ cũng đến gϊếŧ nàng.

Nàng lại lần nữa rót vào nội lực, vận đến lòng bàn tay, vừa đặt lêи đỉиɦ đầu Hạ Lâm Hạ, chợt nghe thấy người đang ngủ mơ chép chép miệng: “Lòng đỏ trứng muối, Tiểu Tuyết. . . cho ngươi ăn.”

Một trận chưởng phong phá nát đám cỏ dại bên cạnh, Quý Phùng Tuyết đột ngột rút tay về, nhìn khóe miệng đang nhếch lên trong giấc ngủ của Hạ Lâm Hạ, thở dài trong lòng.

Thôi vậy, mạng Hạ Lâm Hạ có thể lấy bất cứ lúc nào, bây giờ không vội.

*

Hạ Lâm Hạ bị cái nóng đánh thức, giữa trưa là thời điểm nắng chói chang nhất, khi tỉnh dậy nàng đã mồ hôi đầy người, nhưng lại thấy Quý Phùng Tuyết không có chút thay đổi nào, cánh tay còn hơi lạnh.

“Trời ạ, thân thể ngươi tốt thật đấy, không phải là đông ấm hè lạnh đấy chứ.” Hạ Lâm Hạ nhịn không được ôm cánh tay nàng ấy, “Cho ta ôm một cái, bằng không ta sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi.”

Quý Phùng Tuyết: “. . .” Lẽ ra một chưởng kia nên vỗ xuống.

Hai người đi mấy ngày đường, rốt cuộc cũng đến trấn Ô Y, trấn Ô Y tựa lưng vào một ngọn núi cao, đến lúc đấy Đại hội võ lâm sẽ được chính thức cử hành trên núi, cũng vì vậy mà trấn Ô Y vô cùng náo nhiệt.

Người bên ngoài tụ về rất đông, việc làm ăn của khách điếm cực kỳ thịnh vượng, Quý Phùng Tuyết đi tận mấy nơi, vất vả lắm mới tìm được một phòng còn trống, nàng quay đầu lại nhưng không nhìn thấy Hạ Lâm Hạ, khi đến cửa khách điếm, chợt thấy nàng ấy đang ở cách đó không xa, nhìn mấy xâu mứt quả mà chảy nước miếng.

Hạ Lâm Hạ: “Cái này, ta muốn mười xâu.”

Ông chủ: “Một lượng bạc.”

“Đắt vậy! Ngươi có biết ta là ai không!” Hạ Lâm Hạ vừa định rút ra bảo kiếm, đã bị người kéo về, sau đó một bàn tay vươn ra bên cạnh, trong lòng bàn tay có một lượng bạc.

Hạ Lâm Hạ ôm mười xâu mứt quả, liếc nhìn túi tiền trong tay Quý Phùng Tuyết, “Nữ nhân các ngươi đều có thứ đồ chơi này sao?”

Quý Phùng Tuyết không trả lời.

“Vậy tại sao ta không có?” Hạ Lâm Hạ phát ra câu hỏi từ sâu thẳm tâm hồn, sau đó nhìn thấy ánh mắt Quý Phùng Tuyết dò xét một vòng trước ngực mình, lập tức dùng mứt quả gõ vào đầu nàng ấy, “Nhìn gì mà nhìn!”

Quý Phùng Tuyết thu hồi tầm mắt, khoé môi âm thầm cong lên.

Hạ Lâm Hạ ăn ba xâu mứt quả, còn dư lại đều cho Quý Phùng Tuyết: “Ngươi ăn đi.”

Sau khi trở về khách điếm, Hạ Lâm Hạ đi rửa mặt, vừa quay đầu lại đã không thấy thân ảnh của Quý Phùng Tuyết, nàng tìm quanh trong phòng cũng không thấy, nhưng lại thấy một túi tiền màu xám đặt cạnh bảo kiếm của mình.

Khoé môi Hạ Lâm Hạ cong lên, mang lên bên hông, ngắm nghía một hồi, cảm thấy rất hợp với quần áo của mình. Nàng lấy kiếm ra cửa tìm người, lại thấy vài vị cô nương đang nhìn chằm chằm vào túi tiền của nàng.

“Vị công tử kia thật là tuấn tú, tiếc là đeo túi thơm, chắc là đã có người trong lòng.”

“Còn gì nữa, túi thơm tặng người trong lòng, cái này tay nghề tốt như vậy, hẳn là yêu hắn rất sâu sắc.”

Trong lòng Hạ Lâm Hạ lộp bộp mấy tiếng, bất giác cảm thấy mặt mình nóng ran. Nàng hoảng loạn rời đi, hoàn toàn không biết hai cô nương đang nói chuyện về vị công tử đeo túi thơm phía sau nàng.

Nàng vòng quanh trên phố, thất hồn lạc phách, đột nhiên không biết mình đang tìm kiếm điều gì, tâm trạng quái lạ, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã đυ.ng phải một thân tín của mình.

Thân tín nói nhìn thấy thân ảnh Quý Phùng Tuyết ở gần đây, vội mang theo nàng chạy về hướng rừng trúc. Hạ Lâm Hạ chui qua chui lại trong rừng trúc, suýt chút nữa lại lạc đường, lúc này thân tín đột nhiên xuống tay.

Rất nhiều bột phấn tán ra trong không khí, chui vào mũi, đầu óc Hạ Lâm Hạ trở nên choáng váng, trời đất quay cuồng, nàng thấy thân tín lộ ra vẻ mặt đáng khinh, đưa tay đẩy thân tín, yếu ớt nói: “Cút ngay.”

Khi dần mất đi ý thức, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thê lương của thân tín.

Tỉnh lại, khắp người nàng nóng ran, nôn nóng không yên lột sạch quần áo của mình, đầu óc mơ mơ màng màng, gấp gáp muốn tìm chỗ giải toả, lăn lộn trên giường.

Lúc này, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán nàng. Hạ Lâm Hạ lập tức ôm lấy bàn tay kia, cọ cọ lên mu bàn tay, toàn thân đỏ bừng một cách kỳ quái, hốc mắt ướt đẫm: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết ngươi giúp ta đi, ta nóng quá.”

Quý Phùng Tuyết ngâm nàng vào trong nước, Hạ Lâm Hạ vẫn không thấy đỡ hơn chút nào, bắt lấy cánh tay nàng ấy không buông, “Tiểu Tuyết, ngươi đừng đi, ôm ta.”

Quý Phùng Tuyết lấy thêm quần áo phủ thêm cho nàng, sau đó ôm nàng. Giây tiếp theo, Hạ Lâm Hạ đã lập tức cởi sạch quần áo, nhào thẳng vào ngực nàng ấy, hai tay sờ soạng trên người nàng ấy: “Ta, ta vẫn khó chịu lắm, Tiểu Tuyết. . . xin ngươi, giúp ta đi.”

Quý Phùng Tuyết bị khơi lửa, nhìn vào đôi mắt nàng: “Ngươi có biết ta là ai không?”

“Biết, ngươi là Tiểu Tuyết.” Hạ Lâm Hạ trả lời theo bản năng, thậm chí chẳng buồn nghĩ vì sao Tiểu Tuyết lại đột ngột nói chuyện được, mà đột nhiên quỳ lên, ngậm lấy cánh môi mềm mại ấm áp của nàng ấy, giống như tìm được cam lộ, động tình nỉ non, “Tiểu Tuyết, không phải ngươi thích ta sao? Giúp ta, có được không?”

Quý Phùng Tuyết thả lỏng tư tưởng, ôm nàng đặt lên đùi mình, ánh mắt tối tăm, trong đáy mắt bốc lên ngọn lửa du͙© vọиɠ, “Hạ Lâm Hạ, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên Quý Phùng Tuyết.”