Chương 2

Không thể nào có chuyện tạ tội.

Mấy ngày sau đó, Ninh Úc không hề liên lạc với tôi.

Mãi đến một tuần sau, Ninh Úc được xuất viện.

Vì anh ta chỉ bị thương nhẹ nên bác sĩ nói có thể xuất viện nghỉ ngơi cũng được.

Khi nhận được tin Ninh Úc sắp xuất viện, tôi đang ở nhà ăn cơm.

Bà dì nấu ăn cho nhà tôi có vẻ đau lòng, làm cho tôi một bàn đầy đồ ăn:

“Thưa bà, dạo này bà gầy đi nhiều, bà đang lo cho sức khỏe của chồng mình à?”

Mấy ngày nay đúng là tôi không có cảm giác ngon miệng, mỗi món chỉ ăn được vài miếng là không muốn ăn nữa.

Sau khi chán xem TV trong phòng khách, tôi đứng dậy định lên tầng về phòng.

Đột nhiên có tiếng mở cửa ở lối vào.

Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của dì Lưu vang lên: "Ông chủ, cuối ngài cũng về rồi, bà ngày nào cũng lo lắng cho ngài.”

Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng nhìn về phía Ninh Úc.

Ninh Úc cũng không thèm nhìn, như thể tôi không tồn tại.

Anh ta chỉ ra hiệu cho dì Lưu chuẩn bị đồ ăn.

Dì Lưu không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi mà chỉ đáp lời và đi vào bếp hâm nóng lại phần cơm thừa của tôi.

Cho nên lúc đồ ăn được dọn lên bàn, Ninh Úc nhận ra rằng ——

Thiếu vài thìa canh trứng.

Thịt xào ớt xanh không thịt.

Đậu hũ Mapo quá nhiều ớt.

Và chỉ còn lại nửa cốc sữa.

Tổng giám đốc Ninh thực sự tức giận.

Ninh Úc ngồi ở bàn ăn, một tay chống cằm, thản nhiên liếc mắt nhìn đồ ăn.

Cuối cùng, khóe môi anh ta hơi nhếch lên, hỏi dì Lưu:

"Trong nhà không có tiền hay sao mà chỉ có thể ăn đồ thừa?"

Tay cầm bát của dì Lưu lập tức khựng lại.

Sau đó bà ta vừa hoang mang vừa khó hiểu nhìn Ninh Úc, giống như không hiểu được lời buộc tội bất ngờ của anh ta.

“Nhưng thưa ngài,” dì Lưu lau tay và chân thành hỏi.

"Không phải ngài đã nói là ngài chỉ thích ăn đồ thừa của vợ mình sao?”

Ninh Úc: "?"

Nhân vật phản diện này nhìn bàn đồ ăn thừa, im lặng một lúc lâu rồi mới cầm đũa lên yên lặng ăn.

Lúc này tôi đã ở trong phòng ngủ rồi.

Một lúc sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Tôi ngước mắt lên nhìn thấy Ninh Úc thản nhiên dựa vào khung cửa, hất cằm nhìn tôi:

"Đây là phòng của tôi. Tối nay cô hãy chuyển sang phòng khác ngủ đi, có nghe thấy không?"

Tôi từ ban ngày đã cảm thấy chóng mặt, giờ không còn sức để tranh cãi với anh ta nữa, nên tôi chỉ gật đầu và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Ninh Úc cau mày, dường như không hài lòng với phản ứng của tôi.

Anh ta nói càng hung hãn hơn: “Đi đến căn phòng gần phía đông nhất và tránh xa tôi ra.”

Lần này tôi mặc kệ những tranh cãi vô lý của anh ta, chỉ thu dọn đồ đạc và đi thẳng qua mặt anh ta, rời khỏi phòng.

Cũng may những phòng khác đều được dọn dẹp thường xuyên nên coi như sạch sẽ, chỉ là giường không lớn bằng chiếc giường trong phòng ngủ chính.

Tôi cảm thấy rất chóng mặt nên nhanh chóng đi tắm và lên giường đi ngủ.

Đến nửa đêm thì tôi bị sốt cao.

Đầu tôi cứ đau nhức, toàn thân lạnh buốt, tôi mơ màng mở mắt ra, chợt phát hiện đầu giường có một bóng người.

Qua ánh trăng mờ ảo, tôi dễ dàng nhận ra đó là Ninh Úc.

Trong phút chốc tôi còn tưởng Ninh Úc người yêu tôi đã quay lại.

Gần như vô thức, tôi đưa tay ra.

Tất nhiên là tôi không thể nhìn thấy bản thân mình hiện giờ như thế nào. Khóe mắt tôi đỏ bừng, ánh mắt tôi long lanh, chiếc váy ngủ rơi xuống.

Người trước mặt dừng lại một lát, cuối cùng cũng cúi người xuống.