Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nhân Vật Phụ Trong Chương Trình Hẹn Hò

Chương 13: Thử vai (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một ngày mới lại bắt đầu.

Từ Viện vươn vai, nhìn bầu trời sáng rực bên ngoài, lại là một ngày tuyệt đẹp.

Tối qua, quản lý của cô - chị Nguyên đã liên lạc cho cô, báo rằng hôm nay cô có thể đến thử vai tại chỗ đạo diễn Lưu.

“Chị nói này, đây là một cơ hội hiếm có đấy! Em phải nắm bắt thật tốt, nếu được đạo diễn Lưu chú ý thì đó chính là cơ hội để cá chép hóa rồng của chúng ta đấy!” Chị Nguyên phấn khích nói.

Chị thực sự không ngờ Từ Viện lại may mắn như vậy, chỉ quay một chương trình tạp kỹ mà đã được đạo diễn Lưu để mắt tới, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là chị Nguyên sắp trở thành một quản lý nổi tiếng.

Từ Viện vẫn giữ vẻ bình thản, “Đừng lo, em sẽ cố gắng hết sức.”

Chương trình tạp kỹ mỗi tuần cập nhật một tập, nên chỉ cần không trùng với thời gian quay, họ có thể làm việc của mình.

Trong đầu Từ Viện từ từ nhớ lại vai diễn công chúa Lâu Lan trong bộ phim "Giang Hồ Hành."

Bộ phim "Giang Hồ Hành" kể về một hoàng tử mất nước, lưu lạc trong dân gian, bôn ba trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, lôi kéo nhân tâm, cuối cùng nhìn thấu hồng trần và quy ẩn sơn lâm. Câu chuyện mang đậm nỗi buồn, pha trộn với những mâu thuẫn ân oán tình thù của giang hồ, quốc thù gia hận, khiến nhân vật trở nên phức tạp và đầy đặn hơn.

Không giống như những nam chính ngây thơ trước đây, nam chính Túc Hận là người giỏi nhẫn nhịn, thâm sâu và có mưu mô.

Anh ta dùng vỏ bọc hành hiệp trượng nghĩa để kết giao với những người trong giang hồ nhằm phục vụ cho mục tiêu phục quốc.

Ngay cả việc tiếp cận nữ chính Uyển Lâm cũng có ý đồ riêng, có thể nói, anh ta tiếp cận ai cũng đều có mưu đồ.

Nữ chính Uyển Lâm là công chúa được yêu chiều nhất của Thánh Triều, tính tình hoạt bát, đáng yêu, tinh nghịch, vì không thích những quy tắc rườm rà trong cung, cô đã trốn khỏi cung và một mình bôn ba trong giang hồ. Trên đường đi, cô gặp phải định mệnh của mình, tức là nam chính Túc Hận, cùng nhau đi qua nhiều khó khăn.

Từ những màn đối đầu, cho đến việc dần nảy sinh tình cảm trong quá trình tiếp xúc.

Nhưng vì cả hai là kẻ thù truyền kiếp, với nhiều hiểu lầm, họ cứ yêu rồi hận đan xen, định mệnh của họ không có kết quả tốt đẹp.

Còn công chúa Đề Lan của Lâu Lan, là công chúa xinh đẹp nhất của một tiểu quốc ở Tây Vực, là viên ngọc sáng giữa sa mạc hoang vu.

Vô tư, trong sáng, đẹp đẽ, được người dân tôn sùng như một vầng trăng nhỏ trên trời, là tín ngưỡng của Lâu Lan.

Vì một cơ hội tình cờ, cô được nam chính cứu giúp, rồi không thể nào kiềm chế được tình yêu đối với anh.

Nhưng rồi cô đã từ bỏ tình yêu của mình vì dân tộc, cuối cùng, vì người mình yêu, cô đã gϊếŧ Thánh Đế, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và đẹp đẽ của mình.

Vô tư trong sáng, bộc lộ tình yêu của mình một cách không giữ lại gì.

Tình yêu với dân tộc sâu đậm trong xương tủy, hy sinh bản thân vì nghĩa lớn.

Sự tuyệt vọng và giải thoát khi đánh cược mọi thứ.

Dùng từ bi ai để mô tả công chúa Đề Lan của Lâu Lan, xinh đẹp trong sáng này thật không có gì là quá đáng.

Những thứ đẹp đẽ và dễ vỡ luôn khiến người ta đau lòng.

Từ Viện khép mắt lại, cảm giác phức tạp, đau đớn ấy lại tràn về.

Thở dài! Ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy Đề Lan thật đáng thương. Những năm tháng thanh xuân được nâng niu như ánh trăng sáng, cuối cùng chỉ vì giá trị của cô, giá trị để hiến dâng cho Thánh Triều, tình cảm ngây thơ cuối cùng cũng chỉ là sự lợi dụng.

Cảnh đẹp trong gương, nước chảy qua hoa, giống như một pháo hoa rực rỡ chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi như chưa từng xuất hiện.

Đề Lan có hiểu điều đó không? Từ Viện đã đọc tiểu thuyết gốc và nghiên cứu kỹ nhân vật trong kịch bản, cô nghĩ rằng Đề Lan hiểu, cô ấy là một cô gái thông minh và nhân hậu, nếu không, cô đã sớm theo nam chính rời đi.

Chính vì hiểu, nên sự hy sinh không giữ lại gì của Đề Lan càng trở nên đáng quý.

“ Viện Viện, em có cảm nghĩ gì về Tổng giám đốc Dịch không?”

Từ Viện mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn quản lý của mình, người đang lái xe, “Sao chị lại hỏi vậy?”

“Chẳng phải em thích Tổng giám đốc Dịch sao? Đừng trách chị lắm lời, những người như Tổng giám đốc Dịch đều rất cao ngạo, đã gặp biết bao mỹ nhân, dù có chú ý đến em thì cũng chỉ là đùa vui thôi. Nhìn mấy đại gia kia mà xem, họ có biết bao nhiêu ngôi sao bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn cưới những tiểu thư gia đình môn đăng hộ đối. Ngay cả những người có thể bước chân vào hào môn, cũng không có ai là không phải hạ mình, chẳng có chút địa vị nào.” Chị Nguyên chân thành khuyên nhủ.

Chị Nguyên là người đã quản lý Từ Viện từ khi cô ký hợp đồng và bắt đầu sự nghiệp, vì ngoại hình nổi bật, công ty đã sắp xếp cho cô một quản lý có năng lực như chị Nguyên.

Khác với những quản lý nổi tiếng khác, chị Nguyên có thâm niên trong nghề nhưng làm việc rất chuẩn mực, không có chuyện môi giới ngầm, không như những người khác vì lợi ích mà bất chấp, để nghệ sĩ của mình đi tiếp khách.

Công ty đã nghĩ đến việc xây dựng cho Từ Viện một hình tượng trong sáng, thanh tao khi cô mới vào nghề, nhưng ai ngờ cô lại quá đòi hỏi.

Từ Viện cảm thấy may mắn cho mình, vì chị Nguyên không giống những quản lý khác, không quá thực dụng mà ngược lại, như một người chị lớn, bảo vệ cô trong thế giới giải trí đầy cám dỗ này, điều đó thật hiếm thấy.

“Chị Nguyên, chị yên tâm, em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, người như em chỉ có thể dựa vào sự nghiệp để thể hiện giá trị của mình, mấy tổng giám đốc hay thiếu gia nhà giàu kia, em không quan tâm, tập trung vào việc diễn xuất mới là con đường đúng đắn.” Từ Viện nói chắc chắn.

Chị Nguyên ngạc nhiên nhìn Từ Viện, thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, bất ngờ hỏi, “Em nói thật chứ?”

Từ Viện mỉm cười, “Tất nhiên rồi! Em là người sẽ trở thành Ảnh hậu mà! Sau này chị cứ theo em, ăn ngon mặc đẹp! Diễn xuất không tuyệt vời sao? Đàn ông chỉ là phong cảnh bên đường.”

Trên thế giới có bao nhiêu khu du lịch, có thể nhìn hết sao? Huống hồ, để ngắm cảnh cũng cần có tiền chứ?

Chị Nguyên phấn khích, “Từ Viện, chị thật sự không nhìn lầm em! Chị sẽ theo em đến cùng!”

Từ Viện gật đầu, nghĩ rằng ngoài khả năng chuyên môn tốt, chị Nguyên đôi khi còn có chút điên rồ. Chắc là do hậu quả của việc bị gia đình hối thúc kết hôn khi đã lớn tuổi.

Nghĩ đến điều này, Từ Viện tò mò hỏi, “Chị Nguyên, chị đi xem mắt thế nào rồi?”

Chị Nguyên thở dài, vẻ mặt thất vọng, “Đừng nhắc nữa, chị thích người ta, nhưng người ta không thích chị.”

Từ Viện quan sát kỹ chị Nguyên, năm nay chị ấy vừa bước qua tuổi 35, thường được gọi là “chiến binh vàng còn sót lại,” với ngũ quan cân đối, tóc ngắn gọn gàng và lịch sự, bộ vest trang trọng, tỏa ra khí chất của một nữ cường nhân.

“Chị Nguyên, chị còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?”

Chị Nguyên lập tức cảnh giác, “Em định làm gì? Tháng trước chị đã cho em vay 5000 tệ, không thể vay thêm nữa đâu, chị còn phải trả nợ mua nhà.”

(5000 tệ= khoảng 17tr5 tiền VNĐ hiện nay)

Vậy chị ấy cũng là người nghèo sao? Từ Viện nhíu mày.

Không đúng, chị ấy nghèo nhưng gia đình chị ấy không nghèo, khi cần thiết, có thể trao đổi quà cáp với người nhà, giờ đây, gia đình của nguyên chủ cũng là gia đình của cô.

Mượn thân xác người khác, tự nhiên phải thực hiện nghĩa vụ.

“Yên tâm đi, khi nào em diễn xuất tốt, có tiền rồi, em sẽ trả lại, hơn nữa, chị cũng sẽ trở thành phú bà. Nếu thực sự không tìm được ai thích hợp kết gôn, em nghĩ chúng ta có thể thử bao nuôi người khác, cảm nhận cảm giác làm đại gia, chẳng hạn như cậu trai thỏ trắng nhỏ: ngoan ngoãn, hiền lành; cậu trai chó sói nhỏ, mạnh mẽ; cậu trai chó: dễ thương, đáng yêu.” Từ Viện gợi ý.

Chị Nguyên mắt sáng lên, cảm thấy đối phương nói có lý, nhưng miệng lại nghiêm túc dạy dỗ, “Từ Viện! Em đừng để những thói hư tật xấu của giới giải trí làm hư người! Chúng ta là người chính trực! Làm việc chính trực! Có như vậy mới đi được con đường rộng rãi!”

Từ Viện mắt đầy sự ngưỡng mộ, giơ ngón tay cái khen ngợi sự kiên trì với nguyên tắc của chị Nguyên. Những lời này nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại giống như lời của ông Wells, vì vậy họ mới là những người sống thấu triệt nhất.

“Chị Nguyên! Em chỉ đùa thôi! Em sẽ nhớ kỹ lời chị nói!”

Từ Viện ánh mắt chân thành, đôi mắt lấp lánh khiến chị Nguyên nhìn thấy mà kinh ngạc, rồi từ từ trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, không khỏi trăn trở.

Vậy chị ấy có nên thử không? Thật là nỗi buồn của một nữ thanh niên lớn tuổi!

Từ Viện thấy chị Nguyên đột nhiên im lặng, nghĩ rằng đối phương chắc chắn đang suy nghĩ về cuộc đời, nên không làm phiền nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Tối qua cô xem kịch bản khá muộn.

(Hết chương)
« Chương TrướcChương Tiếp »