Quyển 1 - Chương 5: Giới giải trí

Chương 5

Tống Tuyền Kỳ là một sinh viên đại học bình thường và là một trong những fan trung thành của chương trình "Tim đập phanh phanh phanh ".

Cô ấy đã theo đuổi xong hai mùa đầu tiên của "Tim đập ", lần nào cũng khóc cho tình yêu đẹp của người khác, tất nhiên cũng có những âm mưu mâu thuẫn và đẫm nước mắt, nhưng khuyết điểm không che giấu được, cũng nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Buổi trưa hôm nay, Tống Tuyền Kỳ nhìn thấy trên trang nhất có một cái tên quen thuộc, cô vội vàng lật xem.

【Tim đập phanh phanh phanh: mùa hè nóng nực, nắng chói chang, biển xanh trời xanh, cùng người gặp lại. Vào ngày 21 tháng 8, chúng tôi sẽ sớm gặp lại bạn. 】

"A a!!! Lam Lam." Cô lắc lắc vai bạn cùng phòng, "Tim đập sắp quay mùa thứ ba, chương trình giải trí ăn tối của tôi đã quay lại."

Bạn cùng phòng giọng điệu yếu ớt: "Ồ, đúng vậy."

Tống Tuyền Kỳ gãi gãi đầu, do dự không nói, lại ngừng nói, cuối cùng thận trọng nói: "Lam Lam, ngươi còn đang nghĩ tới Đồ Hi sao?"

"..."

"Hãy nghĩ về điều tốt nhất. Ít nhất thì Hạ Diễn, anh ấy, anh ấy, anh ấy trông ổn. Hai người họ đứng cùng nhau khá đẹp đôi " Cô lắp bắp.

Bạn cùng phòng của Tống Tuyền Kỳ là một cô gái theo đuổi ngôi sao, cô ấy đã theo đuổi một nhóm nhạc nữ và nhóm nhạc nam nổi tiếng, năm ngoái, cô ấy đã yêu Đồ Hi và trở thành người hâm mộ sự nghiệp của anh.

Từ hôm qua chuyện tình cảm của Tử Hi bị bại lộ, bạn cùng phòng không vui lên được.

"Có hàng ngàn thần tượng, nếu không, chúng ta hãy thay đổi."

“Ô ô! Hi Hi tính tình mềm mại, tốt bụng đơn thuần, khẳng định không chơi lại với Hạ Diễn, cuối cùng nhất định sẽ bị tổn thương". Bạn cùng phòng nhíu mày.

"Ai nha, đừng nghĩ nữa, cùng tôi xem shows hẹn hò đi, cặp CP đầu tiên đã chính thức được công bố, để tôi xem... Mẹ kiếp, là vợ chồng Bạch Chí Nghi! Ký ức tuổi thơ của chúng ta."

Bạn cùng phòng cũng tỏ ra hứng thú: "Để tôi xem một chút ".

Bạch Chí Nghi năm nay 42 tuổi, ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí và đóng nhiều tác phẩm nổi tiếng, đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm 19 tuổi, kết hôn năm 23 tuổi, vợ anh cũng là một diễn viên.

Hai người đã rời làng giải trí năm sáu năm rồi, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày quay lại.

"Cặp CP thứ hai cũng xuất hiện, Tống Tuyết Dương và Chung Phi Dương mị mị couple, tiểu làm tinh và nam thần thần kinh hệ cũng rất tốt, một cặp bảo bối sống ".

Bạn cùng phòng nghiêng người: "Nhìn cặp thứ ba ".

"Cặp đôi thứ ba là một CP kinh doanh, họ đang tham gia chương trình để quảng bá cho bộ phim điện ảnh." Sự quan tâm của Tống Tuyên Kỳ giảm mạnh, "Ngụy Quân Hạo và Phương Tây Hoa, hai người họ gần đây đã quay "Nhật ký thanh xuân" rất nổi tiếng, hơn cả tình bạn, ít hơn tình nhân, cuối cùng là BE, họ đường ai nấy đi, tôi nghe nó rất dễ khóc ".

Chỉ là cô thích ngọt, chỉ thích HE, ăn không được dao nhỏ nên chưa xem qua.

"Cặp đôi cuối cùng là Đồ Hi và Hạ——"

Âm thanh đột ngột dừng lại, Tống Tuyền Kỳ từng chút một quay đầu lại như một con rôbốt bị mắc kẹt. Chắc chắn rồi, cô bạn cùng phòng khốn khổ lại eo éo.

"Tim đập " mình chắc chắn xem rồi!!! "

"Bạn thân à..."

Bạn cùng phòng thổi bùng ngọn lửa chiến tranh: “Tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Hạ Diễn!!! ”

"Nào, cố lên "

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến ngày 21 tháng 8.

"Tim đập phanh phanh phanh" lần này áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp và phát sóng toàn diện trực tuyến, vô số cư dân mạng ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp, và buổi phát sóng bắt đầu đúng giờ lúc 10 giờ.

Tống Tuyên Kỳ đã chia sẻ một máy tính với bạn cùng phòng của cô ấy, và cô ấy đã vào nó ngay lập tức với tốc độ mạng tuyệt vời.

Tám vị khách đã ngồi... Đợi đã? Tại sao chỉ có bảy người? Hạ Diễn thì sao? Vô số dấu hỏi hiện lên trên bình luận.

【? ? ? 】

【Những tiền bối lớn tuổi như Bách Chí Nghi đều ở đây, nhưng Hạ Diễn vẫn đến muộn? Tuổi nghề không cao, cổ tay khá lớn, để mọi người đợi một mình hắn có thích hợp không? 】

【Cho dù vùi trong đất biến thành thi thể, ta cũng sẽ khàn khàn rống lên: Hi Hi, chạy đi, hắn không xứng với ngươi! ! ! 】

【Phát sóng trực tiếp gặp người phẩm! 】

…....

Ba mươi phút trước.

Bên kia, Hạ Diễn, người được mọi người bàn tán, đang đau đầu nhìn cô bé đang ôm bắp chân mình, cô bé khoảng năm- sáu tuổi, tết

hai bím tóc, trắng trẻo và xinh đẹp, khuôn mặt đẫm nước mắt, và cô bé đang khóc rất to.

“A a a a a a a a mẹ mẹ…… a a a a a a Tinh Tinh muốn mẹ…. a a a a a a a a a a…”

"Bé con, đừng khóc ". Hạ Diễn vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ đầu cô gái nhỏ, "Mẹ đâu rồi? Chú dẫn đi tìm mẹ."

Cô bé nghẹn ngào nói: "Mẹ... Mẹ đi lạc, mẹ đi rồi, em muốn, em muốn tìm mẹ."

Hạ Diễn: "..." Rõ ràng là bé con đi lạc rồi.

Hạ Diễn đã được người đại diện của cậu kéo xuống giường vào sáng sớm hôm nay, hắn tạo kiểu tóc cho cậu, chọn quần áo và lên đường sớm, cố gắng tạo ấn tượng tốt với mọi người.

Đi được nửa đường, Vương Đại Tráng đỗ xe sang một bên, tự mình xuống xe đi mua bữa sáng.

Đang là giờ cao điểm đi làm, người qua lại tấp nập, Hạ Diễn cảm thấy trong xe ngột ngạt quá nên đội mũ, đeo khẩu trang rồi xuống xe.

Cậu chán nản nhìn xung quanh, đột nhiên, một cô bé trong chiếc váy hoa của thu hút sự chú ý của cậu.

Cô bé quá thấp, quá nhỏ, thường xuyên bị đám đông chen lấn, giống như gà không đầu, đi lang thang khắp nơi, hoàn toàn không được người lớn trông coi, cực kỳ dễ thấy.

Ở đây là ngã tư, đèn giao thông chuyển đổi thường xuyên, xe qua lại rất nguy hiểm.

Hạ Diễn quan sát trong ba phút, cho đến khi cô bé đi theo những người khác sang đường, nhưng vì chân ngắn, đến nửa đường đèn vàng, cô bé sốt ruột chạy, đột nhiên ngã xuống đất, nhưng không có ai đưa tay ra đỡ, cuối cùng không nhịn được.

Bước đôi chân dài, cậu chạy nhanh tới, một tay bế cô gái nhỏ chạy trở lại.

Lúc này đèn vàng đã chuyển sang đèn đỏ, tiếng còi xe liên tục qua lại, có tài xế lớn tuổi khó tính nào đó thò đầu ra hét: “ TMD trẻ con đều quản không tốt, mù màu không hiểu đâu là màu đỏ cùng xanh lục à? ".

Thanh niên mím môi, không có biện giải: "Xin lỗi ".

"MD, nếu không biết chăm sóc con cái thì đừng đưa chúng đi, lỡ có chuyện gì thì sao?". Người đàn ông hung dữ nhấn mạnh ga, đuôi xe khí thải phun khắp mặt người.

Đám đông ồn ào nhanh chóng trở lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Cô bé nhìn trái nhìn phải, giống như vừa mới ý thức được chuyện gì xảy ra, đột nhiên ôm lấy chân Hạ Diễn, lớn tiếng khóc lên, khóc thật đau lòng, làm người thật sự là không chịu nổi.

Hạ Diễn: “!!! ” Cứu với, cậu không dỗ được trẻ con.

Một lớn một nhỏ, một khóc lóc, một ngơ ngác, bọn họ đặc biệt gây chú ý trong đám đông, có người không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hạ Diễn nhanh chóng bế đứa trẻ và đi đến chỗ đậu xe, tránh tầm nhìn của người qua đường.

Lúc Vương Đại Trang đi mua đồ ăn sáng về, nhìn thấy đứa nhóc thừa ra tới, bánh bao trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất: “Sao vậy? ”

"Đứa trẻ đi lạc ".

"? "

"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? " Vương Đại Trang là một người bình thường, không làm được bỏ rơi trẻ nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện, hắn sẽ lương tâm bất an cả đời, "Nếu không... Cậu lái xe đến tham gia tiết mục, và tôi sẽ mang cô bé đến đồn cảnh sát ".

Hạ Diễn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được."

“Em bé, đến chỗ chú, chú dẫn em đi tìm mẹ ”. Vương Đại Tráng xoa xoa tay, ngồi xổm xuống.

Cô gái nhỏ rụt rè quay đầu, liếc nhìn hắn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hạ Diễn đang co người lại, tránh đi bàn tay của người đàn ông trung niên, càng khóc to hơn.

Vương Đại Tráng buồn rầu muốn châm một điếu thuốc trong những thăng trầm của cuộc đời: "...trẻ con cũng đã học cách xem khuôn mặt ".

Cô bé nhỏ có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng sức lực không hề yếu ớt, cô bé bướng bỉnh kéo đôi chân thon thả của thanh niên, nước mắt và nước mũi của cô bé đều được lau trên chiếc quần tây đắt tiền, có chút ươn ướt lướt qua, khiến Hạ Diễn cảm thấy khó chịu. tê da đầu.

"Tên cháu là Tinh Tinh đúng không? "

"Vâng ".

"Tinh Tinh, chú hôm nay—"

" Là anh trai "

“Được, là anh ”. Hạ Diễn cười tươi hơn một chút, trẻ con thật đáng yêu, đương nhiên là tha thứ cho cô bé, “Hôm nay anh có việc rất quan trọng, nếu anh ở lại đây, sẽ đến muộn là không tốt thói quen phải không? ”

Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu.

"Một anh trai khác——"

Tinh Tinh: "Ông ấy là chú "

Vương Đại Tráng: "..." Con người khác nhau.

"Được, là chú. Chú này là bạn tốt của anh, chú ấy là người tốt, có thể dẫn em đến đồn cảnh sát tìm chú cảnh sát, được không?"

Cô bé ngập ngừng.

Hạ Diễn kiên nhẫn thuyết phục: “Chú cảnh sát rất lợi hại, chú ấy có thể giúp em tìm mẹ cháu ”.

“Vậy thì em đi với chú, tạm biệt anh trai nhé.” Cô bé buông tay ra, ngoan ngoãn cầm lấy ống quần của quản lý.

Quần âu phục đã ướt và bẩn hơn phân nửa, rõ ràng là cậu không mặc được nữa, may mà trong xe có quần áo dự phòng nên cậu không khó coi lên sân khấu.

Bản thân Hạ Diễn có thể thoải mái, nhưng Vương Đại Tráng đang lo lắng trong lòng.

"Quần áo và kiểu tóc tôi đã nhờ người kết hợp cho cậu đều bị hỏng. Tưởng tượng về việc quần áo của cậu bị Phương Tây Hoa chèn ép khiến tôi cảm thấy khó chịu."

"Đến mức này sao? "

“Dù sao tôi là không thích hắn, giống cái thuốc cao bôi trên da chó, quẳng cũng quẳng không ra.” Vương Đại Tráng rầm rì, “Lần này luyến tổng là cơ hội để cậu xoay người, nhất định phải nắm chắc được, nhớ rõ cách Phương Tây Hoa xa một chút, không cần lại bị hắn bẫy.”

Hạ Diễn sờ sờ cái mũi, không dám nói lời nào.