Chương 33: Huynh lấy nó ra cho đệ!(H)

" hu… hức… a… " dù vậy cậu cũng mềm người đi, xúc cảm bởi vì mới cao trào cũng chịu không nổi tiểu Đông Xuyên cao to lực lưỡng, tay nhỏ bấu chặt lấy đầu tóc anh kéo xuống.

Đông Xuyên hít một hơi đầy, dừng lại động tác dưới thân, mặc cho hạ thân ở nơi ấm áp mềm mại kia áp sát đến nổ tung, cảm giác tuyệt vời như muốn cuốn phăng lý trí của anh.

Tay luồn vào mái tóc mềm mượt của cậu, cúi đầu hôn lên môi nhỏ, đầu lưỡi duỗi vào cuốn cái lưỡi nhỏ bất lực kia, âu yếm, yêu thương, nghe cậu thả ra những âm đơn nhỏ yếu, mυ"ŧ nhẹ đôi môi sưng đỏ, lại dời môi mỏng xuống xương quai xanh tinh xảo, cảm nhận từng tấc da thịt bị anh thấm ướt mà run rẩy, tìm tới rồi khoả anh đào nhỏ yếu vì kí©h thí©ɧ mà đứng thẳng lên, ngậm lấy, day dưa, liếʍ l.ộng.

" ưm… a… đừng a…" cảm giác kỳ quái nơi đầu ngực tra tấn đến cong người, càng như mời gọi mà đưa vào sâu hơn trong miệng anh, muốn anh yêu thương nó nhiều hơn, miệng nhỏ thì lại kêu đừng, thật là giả dối đến đáng yêu mà.

Một giọt mồ hôi rơi xuống ngực, cậu hơi mở đôi mắt hoa đào đỏ ửng lên nhìn anh, nhìn anh khổ sở chịu đυ.ng mà chiếu cố cảm giác của cậu, đưa tay nhỏ ôm lấy đầu anh kéo lên, hôn lên môi mỏng của anh, lau đi mồ hôi ướt nhẹt trán rộng anh tuấn của anh, nhìn anh đang sững sờ.

" huynh… động đi… a…" cậu còn chưa nói xong, cự thú nơi động nhỏ đã chịu không nổi mời gọi mà động lên từng cơn, từ chậm tới nhanh, còn vô tình cố ý mà chà đạp điểm nhỏ mẫn cảm yếu ớt.

" thật chặt a… tiểu Mặc… thật thoải mái quá… muốn ở trong ấy luôn… được không… tiểu Mặc…" hơi thở trầm thấp phả ra bên tai nhỏ, thấy nó đỏ ửng lên thì yêu thương ngậm lấy, hạ thân dũng mãnh mà đưa đẩy, xông vào, công thành đoạt đất, một chỗ cũng không tha.

" a… ha… huynh… đáng chết… ha… chậm… hức…" 20 năm lần đầu bị kí©h thí©ɧ đến chết đi sống lại như vậy, nhưng mà cái tên kia lại cứ như không biết mệt, tần suất cứ nhanh như đi đòi mạng mà rong ruổi trên người cậu.

Cậu đã bắn hai lần rồi, tiểu Mặc Mặc lại đang có su hướng muốn bắn nữa, cậu mê mang nghĩ, có khi nào cậu tinh tẩn nhân vong luôn hay không.

" tiểu mặc… đệ thất thần… nên phạt…" anh ác ý giữ nguyên tiểu huynh đệ ở trong động nhỏ, đưa tay xoay người cậu một vòng, để cậu quỳ trên nệm chăn, cong mông nhỏ về phía anh, rồi nhanh chóng ra vào, còn không quên xoa nắn mông nhỏ, cúi người hôn lên sống lưng trắng mịn, mặc người dưới thân kêu gào mắng chữi như lần đầu gặp.

" a!.. huynh… a… ha… xấu lắm… hức… a… chậm… a…" cậu sẽ chết đó a.

" xấu chỗ nào… huynh yêu thương đệ… chỗ này… chỗ này nữa…" anh nắm lấy tiểu đậu đỏ mà day nắn, cảm nhận cậu cong lưng ưỡn ngực lên, độ cong tuyệt đẹp đầy mê hoặc, dưới thân cũng bị kí©h thí©ɧ mà ra vào ngày một nhanh hơn, sâu hơn, như muốn chôn luôn vào đó, không ra nữa.

" hức… ư… sẽ… chết… hư… a…" cậu như một cái lá nhỏ bị anh đảo qua đảo lại, tấm lưng mệt mỏi cũng mướt mồ hôi, lại bị đầu lưỡi nóng ấm của anh lau đi.

Động nhỏ như bị đốt lửa mà nóng bừng lên, nhưng tiểu Đông Xuyên lại cứ không có ý muốn phóng thích, lại càng vào càng sâu, cậu cảm giác như đã đυ.ng chạm một nơi thật kỳ lạ, khiến cậu mềm eo, nằm bẹp xuống giường, cả người run rẩy không thôi.

" a… đừng… mà… ha… Đông Xuyên… ha… sâu… quá… lạ… lắm… a…" cậu mê mang, lạ quá, lạ quá, chịu không nổi, đầu nhỏ lắc lư liên hồi, tay bé nhỏ nắm chặt nệm chăn đến cứng đờ.

" tiểu Mặc… huynh yêu đệ… đệ là của huynh…" anh luôn tay vào những ngón tay nhỏ, nắm chặt lấy, hạ thân chạy nước rút, anh biết cậu nói lạ chỗ nào, nơi tận cùng bên trong đó như có thêm một cái miệng nhỏ, muốn hút lấy tiểu huynh đệ của anh, ấm áp, mê hồn.

Độ sâu tiêu hồn kia như mời gọi anh tiến vào, âu yếm, sa đoạ.

" a!.."

" ừm… hừ…"

Tiểu Đông Xuyên đâm thằng vào nơi đó, phóng thích ra, tiểu Mặc Mặc bị kí©h thí©ɧ không nhẹ cũng bắn ra, cả người cậu đê mê, ngất đi.

Anh nhìn cậu mê mang đi, yêu thương mà hôn lên má cậu, tiểu Đông Xuyên vẫn không muốn đi ra mà giữ nguyên trong đó, cùng với tinh hoa tích tụ bao nhiêu tháng năm của anh, căng đầy bụng nhỏ của tiểu Mặc, cứ như vậy ôm cậu vào lòng, nắm lên chăn, che lại cơ thể ửng hồng mê người của khỉ nhỏ nhà anh, cùng cậu thϊếp đi.



Hai người ở bên trong quậy một đêm, tinh khí thần viên mãn, Lý Tùy ở bên ngoài canh một đêm, thấy bên trong đã yên tĩnh, mang theo cặp mắt đen thui, kiệt quệ mà đi ngủ.



Ánh sáng xuyên qua lều trướng, chiếu vào hai tấm lưng trần chồng lên nhau mà ngủ, trên một tấm lưng nhỏ hơn thì đầy những dấu vết ám muội, chỗ hồng chỗ tím, nơi xấu hổ đỏ hồng còn đang ngậm một cự l.ong đang ngủ say, chỉ cần một chút kí©h thí©ɧ vào sáng sớm cũng có thể điên l.ong đảo phượng một trận ra trò.

" ưm… a… đau…" cậu mơ màng mở mắt ra, vừa động nhẹ thì cơn đau ê ẩm đã tràn tới, đè bẹp cậu trên giường không nhúc nhích được, đáng xấu hổ hơn là… cái tên chết bầm hành hạ cậu cả đêm còn nằm trong đó… cậu… cậu… muốn đánh người.

" đau sao, đừng động, huynh xoa cho đệ" anh xoa xoa eo cậu, một bộ yêu thương, nhưng tiểu huynh đệ vẫn không chịu đi ra, còn muốn cứng lên.

" huynh… huynh… lấy nó ra cho đệ!" âm thanh yếu ớt khàn khàn chẳng có miếng khí thế nào, như là tiếng mèo kêu, kêu tới lòng anh xao đông, tiểu Đông Xuyên cũng chịu không nổi mà cứng rắn lên rồi, còn đỉnh nhẹ, nghiền qua cục thịt nhỏ trên vách động.

" a… huynh… xấu… lắm… đệ muốn bỏ trốn…a… ha… chậm… chậm… thôi… đệ… sai rồi… ha… ưm… huynh… tha… đệ… hu… hức… a…"

Một chuỗi dài ngắn quảng, cậu úp mặt vào chăn ưm a khóc rắm rức cũng không ngăn được Đông Xuyên mới sáng sớm đã động dục.

Lại một trận nghiền ép yêu thương, kéo dài gần cả canh giờ, tiểu Mặc vinh quang mệt chết mà ngất đi lần nữa, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa.

Cả người tuy khô ráo sạch sẽ, nơi xấu hổ cũng được rửa sạch, còn hơi mát lạnh, giống như được bôi thuốc qua, cậu vừa tức giận vừa xấu hổ, vùi đầu vào chăn, cả người nhức mỏi, lại không quá khó chịu, cậu nhớ được huynh ấy vậy mà lại dùng nội lực mát xa cho cậu một lúc lâu, tới lúc cậu đều đều mà ngủ mới thôi.

" huynh đồ khốn kiếp… đệ muốn bỏ trốn… ư…" cậu còn chưa mắng xong, một cái tay đã nhéo nhéo eo nhỏ của cậu.

" giận huynh sao, còn muốn trốn nữa?" Đông Xuyên buồn cười không thôi, con khỉ nhỏ muốn bỏ trốn.

" hừ" mới không thèm nói chuyện với huynh.

" là huynh sai, huynh nhận lỗi với đệ, dậy ăn chút gì đi" nhận lỗi với nương tử bé nhỏ, không có gì mất mặt.

Anh ôm cậu lên, để cậu ngồi trong lòng anh, vừa dỗ vừa đút hết một chén cháo thịt bằm kỷ tử, Lý Tùy nói ăn rất tốt.

Lý Tùy sâu sắc mà cảm thông cho cậu, nên dù không ngủ được bao nhiêu, vẫn tình nguyện mang theo cặm mắt gấu mèo mà đi tìm cháo cho cậu, còn lên trấn mua đồ ăn vặt cho cậu bồi bổ, tính phúc lâu dài của tướng quân không thể mệt chết được.

" tối qua làm sao huynh lại bị trúng thuốc?" cậu rút trong lòng anh đưa tay nhỏ ra bắt mạch cho anh, xem có còn để lại di chứng gì không, thấy không sao cả mới hỏi.

" hừ, cô ta cũng khốn đốn không kém đâu, nếu không thuộc hạ sẽ cho cô ta thêm vài liều" Lý Tùy tức giận nói.

" sao vậy?" cậu lần đầu thấy Lý huynh tức giận như vậy.

" cô ta nghĩ muốn leo lên người tướng quân, thật không biết lượng sức, lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, cũng còn may mắn chán, nếu không cô ta chỉ có nước gả cho tên ăn xin ngoài đường mới hả được giận của thuộc hạ" Lý Tùy thao thao mà kể hết sự tình đêm qua cho thiếu phu nhân nhà hắn nghe.