Chương 42: Muốn đệ mang thai(H)

" không có khả năng" anh lạnh giọng ngắt lời Hoàng hậu.

" sợ rằng công chúa cũng chưa chắc muốn ủy khuất bản thân làm một thϊếp đâu" bình thê, mới không có cửa, cậu hừ lạnh.

" bệ hạ, giấy hôn phối thần sẽ sai người đệ lên quan viên kinh thành, tránh cho các cô nương nhớ mong thần đến phí hoài tuổi xuân, cung yến hôm nay thần nghĩ không cần thiết ở lại nữa, xin phép được đưa nương tử trở về"

Anh nói xong thì nhìn Hoàng đế một cái.

" được, Đông tướng quân cưới phu nhân lại không nói một tiếng cho trẫm mừng cùng, mai trẫm sẽ sai Lâm công công đưa quà tới" Mặc Khang cười nói.

" tạ ơn bệ hạ" anh cúi người rồi ôm lấy cậu rời đi.



" Đông Xuyên, huynh nói xem, nàng ta sẽ đổi người sao?" cậu ngồi trông lòng anh ngẩng đầu nói.

Lần này đi về hai người cưỡi chung một con ngựa, nguyên do là túc phụ nhi lại làm biếng.

" có lẽ mục đích thật sự của nàng ta là đây" anh ôm cậu để ngựa lững thững đi trở về.

" huynh nói là…"

" thế của Định quốc mấy năm nay rất lớn" anh tựa đầu vào vai cậu, biếng nhát nói.

" nếu vậy…" Mặc quốc và Định quốc cách nhau quá gần, chiến tranh, dân chúng sẽ lầm than mất.

" đệ có sợ không?" anh hỏi, mười ngón tay luồn vào nhau.

" sợ gì chứ" cậu có thể cái gì đây.

" Định quốc…"

" Đông Xuyên, đệ có một lời hứa với sư phụ" cậu quay đầu ôm mặt anh nói.

" ừm…" anh nghe.

" đệ sẽ không dung nhập thị phi, không tranh giành giang sơn, nếu thân phận của đệ sẽ khiến cho đệ dính vào quyền lực Định quốc, thì cứ một đao cắt đứt là được" cậu kiên định nói.

" Đông Xuyên, trở về đi, đệ nói với huynh chuyện này, đệ không muốn huynh rối rắm về thân phận của đệ nữa" cậu hôn hôn anh nói.

" được, đều nghe đệ" anh thúc ngựa phóng đi.



" Đông Xuyên huynh xem" cậu đưa cây đao ngắn cho anh xem.

Đông Xuyên cầm cây đao lên, anh vốn đã thấy nó từ trước, giờ nhìn kỹ mới thấy nó đặt biệt, lại không rõ là chỗ nào.

" cây đao ngắn này là vật gia truyền của nhà đệ, mẫu thân đệ sau khi mất đã để lại cho đệ, đệ đến nơi này chỉ có mình nó là quen thuộc nhất, cũng là minh chứng cho việc đệ vốn không phải người nơi này" cậu hít sâu nói.

" không phải người nơi này?" anh không rõ, lần đầu tiên anh thấy cậu thần bí như vậy, cảm giác này anh rất không thích.

" Đông Xuyên, nơi đệ sống trước đây không giống nơi này, văn minh nơi đó phát triển, đối với nơi đó, văn minh nơi này đã là lịch sử chỉ nhìn thấy trong sách mà thôi"

“đệ sẽ trở về sao?” anh nhíu mày, chẳng muốn quan tâm Định hay không Định, để đao qua một bên, ôm cậu ngồi lên đùi anh, ôm chặt nói.

" đệ không biết" đối với bất an của anh cậu thật bất đắc dĩ.

" không cho" anh hôn lung tung lên mặt cậu, rồi ngấu nghiến đôi môi nhỏ anh yêu thích, không cho cậu kịp từ chối mà luồn vào miệng cậu, cướp đoạt hết mọi thứ.

" ưm… Đông… ừm…" cậu ngộp thở, lại không muốn đẩy anh ra.

Sự cam chịu của cậu càng khiến anh nổi lên du͙© vọиɠ chiếm hữu, muốn gần gữi muốn tạo ra sự liên kết không ngừng của cậu với anh, như vậy cậu sẽ không đi được nữa, trói lại khỉ nhỏ của anh, trói lại…

" ưm… ha… Đông Xuyên à… a…"

Anh vừa ngấu nghiến đôi môi, tay không ngừng xé mở chướng ngại giữa anh và cậu, còn bắt lấy hai tay cậu, muốn cậu cởi y phục trên người mình.

" cởi cho huynh đi, tiểu Mặc… huynh muốn đệ… muốn đệ là của huynh… mãi mãi…"

Hơi thở trầm ấm khàn khàn mê hoặc bên tai, du͙© vọиɠ cũng bị anh khơi mào, rối loạn, muốn cởi cho anh lại chẳng có chút sức lực nào dùng được, cậu như chiếc lá bị mưa giông đánh cho nát nhừ, cứ thế bị cuốn theo.

Đông Xuyên chẳng còn kiên nhẫn nữa, anh bị sự bất an trong lòng quấy phá sự ôn nhu ngày thường cũng đổi lại thành sự bá đạo độc đoán, chiếm hữu.

" a…"

Y phục trên người bị giật ra, vì ma sát quá mạnh mà làm ửng đỏ làn da trắng trẻo non nớt của cậu, cũng kí©h thí©ɧ con dã thú trong người anh đến điên lên, anh nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người mình. Anh tách ra hai chân cậu, dạo đầu cũng không có cứ thế mà xông vào u cốc chật hẹp của cậu.

" a… đau… hức… Đông Xuyên… ừm… chậm…"

" tiểu Mặc, đừng đi… đệ là của huynh… của huynh…"

Nghe cậu kêu đau, rêи ɾỉ dưới thân mình, lấp đầy nơi ấm áp kia, anh thoả mãn mà thủ thỉ bên tai cậu, động tác xỏ xiên cũng nhanh hơn lại dịu dàng mà mài cậu thành một bãi nước nhỏ mềm mại, ỉ ôi gọi tên anh không ngừng.

" Đông Xuyên… ừm… ưm… Đông Xuyên…"

Cậu chẳng còn biết gì nữa, mặc cho anh mang cậu đến chốn thần tiên, chìm đắm trong yêu thương chiếm giữ, cả thể xác và tâm hồn đều trở thành của anh, không giữ lại chút nào.

" hừ… tiểu Mặc… nơi này thật chặt… thật ấm áp… huynh muốn vào… "

" a… không… chịu không nổi… a…"

Anh nào còn nghe cậu nói, cảm nhận cái nơi tận cùng tiêu hồn kia, nơi anh lần đầu tiên có được cậu đã vào tới, được nó hút lấy, an ủi, nơi đó, anh muốn đi nơi đó.

" a… đừng mà… sẽ… chết… đệ sẽ chết… chịu không nổi… chịu không nổi… a… ứm…"

Cậu khóc lóc xin tha cũng ngăn không nổi cự l.ong kia tiến vào nơi đó, kí©h thí©ɧ cậu tới lắc đầu muốn chạy.

" thật thoải mái… tiểu Mặc… miệng nhỏ thật giỏi… thưởng cho đệ hết…"

Anh vừa nói vừa tăng nhanh tần suất đỉnh hông, giã liên tục vào nơi mất hồn đó, rồi phóng thích ra.

" a… chết mất… hức… ừm…"

" hừ… ân…"

Nhìn cậu ngất đi, nơi bụng nhỏ gồ lên vật nam tính vừa bắn ra mà hơi mềm, anh đưa tay lâu đi mồ hôi trên trán cậu, sờ lên bụng nhỏ, còn ấn ấn đầy thoả mãn, tiểu Đông Xuyên lại không chịu thua kém cứng lên rồi.

Anh xoay cậu một vòng, vật nam tính cũng xoay tròn theo, khiến cậu mệt đến ngất đi cũng chịu không nổi mà tỉnh lại.

" a… đừng mà… Đông Xuyên… "

Cậu quỳ trên giường, mông nhỏ cong lên, cả người ửng hồng như con tôm nướng trên lửa, bị lửa đốt đến d.ục tiên d.ục tử. Miệng nhỏ còn chảy đầy con cháu của Đông Xuyên, d.âm mĩ vô cùng.

" tiểu Mặc… huynh muốn làm đệ tới mang thai… muốn ở nơi này có tiểu Đông Xuyên… như vậy đệ sẽ không đi được nữa…"

Lời nói sắc d.ục như vậy mà anh cũng nói được, khiến cậu xấu hổ đến muốn chui xuống đất, nơi u cốc cũng siết chặt lại, không biết là đồng ý hay không đồng ý đây.

" đệ muốn nhốt huynh trong đó sao… tiểu Mặc thật bá đạo…"

Anh nắm lấy tiểu Mặc Mặc vừa yêu thương chà sát, một tay còn không quên yêu thương khoả đậu đỏ nhỏ nhắn cứng rắn vì động tình, day dưa chà đạp, vừa ra vào đỉnh lộng điểm mẫn cảm chết người của cậu, mỗi lần đều đυ.ng tới tận cùng bên trong.

" huynh… đừng nói… a… chậm… a… ha… ưm…"

Kí©h thí©ɧ quá lớn khiến cậu vừa mới bắn lại bắn thêm lần nữa, mông cũng cong vểnh lên, đẩy mạnh về phía sau, khiến tiểu Đông Xuyên càng được thế vào sâu hơn, tới rồi cái nơi tiêu hồn đó. Nhiều khi anh nghĩ, nếu cậu có nội khang, thì đây là nơi đó đi, nơi khiến cậu mang thai huyết thống của anh, đời sau của anh.

Càng nghĩ anh càng kích động lên, không ngừng xâm chiếm giống như thật muốn cậu mang thai.

" á ha… nhanh quá… a… đừng… mà…"



Một đêm hương sắc, chẳng biết Đông Xuyên lật cậu làm bao nhiêu lần, nhưng cả Đông phủ đã thức trắng đêm.

Tiếng ưm a khiến người đỏ mặt, trăng cũng trốn vào mây kéo dài tới gần sáng mới thôi.

Một lần hai lần cậu còn kêu được, tới lần thứ ba thứ tư cậu đã chẳng con kêu nổi, khàn khàn mà rêи ɾỉ, để anh đòi hỏi không ngừng, chẳng còn biết lúc nào anh dừng lại, cậu mê mang mà thϊếp đi.

Tiếng động cũng theo đó mà tắt, Đông phủ chìm vào im lặng.

Đông Xuyên không hề ngủ, sau khi tẩy rửa cho cậu, bôi thuốc bôi thuốc, mát xa xoa bóp, sau đó vẫn không nhịn được mà đem tiểu Đông Xuyên nhét vào, thầm nghĩ như vậy mới khiến anh yên tâm, bấy giờ mới ôm cậu vào lòng thoả mãn ngủ rồi.