Chương 94: Phiên ngoại 9: Tình thú (1)

Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

“Dĩ Trạch, cuối tuần này em muốn đi mua một ít thứ, cho anh một cơ hội làm tài xế.”

“Được.”

“Lão công anh thật tốt! Được rồi, ngày hôm nay là sinh nhật của Tử Vi, cô ấy hẹn em buổi tối cùng ngủ chung nói chuyện phiếm, vậy nên ngày hôm nay em sẽ không về nhà, cho anh cơ hội tự mình cảm nhận mùi vị của cuộc sống độc thân!”

“… Được.”

Cuối tuần. Trung tâm mua sắm.

An Dĩ Trạch vốn định nắm tay của Tô Giản, nhưng Tô Giản đã tự động khoác lấy cánh tay của hắn một cách tự nhiên, trong lòng hắn thoả mãn, lặng lẽ buông thõng tay xuống.

Tô Giản ôm cánh tay của hắn nửa người dựa vào hắn, vui vẻ nói: “Đi như vầy hình như thật đúng là có thể tiết kiệm một chút thể lực đó hì hì!”

An Dĩ Trạch: “…”

Đi ngang qua một gian hàng chuyên kinh doanh thời trang cao cấp, Tô Giản bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, cố ý ỏn ẻn nói: “Lão công, quần áo bên kia thật lộng lẫy a!”

An tổng tài nhìn lướt qua gian hàng trưng bày quần áo cao cấp kia, mặt không có cảm xúc gì: “Cái loại đẳng cấp này không phù hợp với em.”

Tô Giản bất mãn: “Lúc này, không phải là anh sẽ mạnh mẽ móc ra thẻ tín dụng ném cho ta, sau đó nói ‘Mua hết đi’ sao?”

An Dĩ Trạch quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen: “Em mặc cái loại quần áo này, thì thật là giống chim trĩ đung đưa đón gió.”

Tô Giản: “…”

Tô Giản lần này nhưng thật ra cũng không phải là tới mua quần áo, mà là muốn chọn một chiếc máy máy vi tính. Máy vi tính cũ tuy rằng còn có thể dùng, nhưng phải chạy một số trò chơi cấu hình cao hiển nhiên vẫn có chút cật lực, lúc chơi thực sự không thoải mái.

Tô Giản đã chọn được một cái từ trước, vì vậy chạy thẳng một mạch đến gian hàng máy vi tính. Lúc nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu tính năng của máy vi tính cho hai người thì điện thoại của An Dĩ Trạch bỗng nhiên vang lên, Vì vậy hắn hướng Tô Giản ra hiệu cứ tiếp tục, còn mình đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Bởi vì đã chọn trúng một cái từ trước, vậy nên khi nghe xong lời giới thiệu, lại hỏi thêm một vài vấn đề xong, trên các phương diện Tô Giản đều thoả mãn, cũng liền không kéo dài, trực tiếp cà thẻ trả tiền.

Trong lúc máy vi tính đang lắp đặt điều chỉnh thử, Tô Giản lơ đãng ra nhìn ra bên ngoài, chợt phát hiện ở bên ngoài An Dĩ Trạch đang trả lời điện thoại thì bên cạnh xuất hiện hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng.

Tô Giản đi đến gần, chỉ thấy An Dĩ Trạch nói chuyện điện thoại xong vừa mới thu hồi điện thoại di động, hai cô gái trẻ liền xáp tới.

“Tiên sinh, bọn em có thể vinh hạnh được xin số điện thoại của anh được không?” Cô gái chớp chớp mắt nhìn về phía hắn, trang điểm tinh xảo, nụ cười tươi đầy mê hoặc, trong mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ.

Những năm gần đây vì sao con gái bắt chuyện đều trực tiếp như vậy, vừa gặp mặt là hỏi xin số điện thoại chứ? Lẽ nào năm đó thủ đoạn đυ.ng phải một cái đã nhân cơ hội ngã vào trong lòng đã không còn được lưu hành sao? Tô Giản vô cùng đau đớn, thẳng thắn trừng mắt hướng về An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch thì lại trước sau như một hoàn toàn không có biểu cảm gì, nhìn về phía cô bé nói: “Xin lỗi.”

Khí chất của An Dĩ Trạch thực sự quá xuất chúng, hơn nữa phục sức trên người của hắn chứng minh hắn tuyệt đối rất giàu có, bởi vậy cô gái không cam lòng, đang muốn không ngừng cố gắng, nhưng không nghĩ bên cạnh bỗng nhiên xông ra đến một người.

Tô Giản đi tới trước mặt An Dĩ Trạch, hướng hắn bày ra một ánh mắt lẳиɠ ɭơ: “Anh chàng đẹp trai, có thể cho ta số điện thoại của anh được hay không?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn, gật đầu nói: “Được.” Sau đó kéo tay hắn qua, lấy ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng viết xuống một chuỗi chữ số.

Lòng bàn tay Tô Giản bị hắn vẽ lên làm có hơi chút ngứa ngái, muốn rút tay về, lại bị An Dĩ Trạch nắm chặt không tha.

Tô Giản cười hì hì nói: “Ta còn có một vấn đề, anh chàng đẹp trai, ngươi có bạn gái chưa?”

An Dĩ Trạch mỉm cười nói: “Chưa có.”

“Vậy ta đây làm bạn gái của ngươi có được hay không?”

“Được.”

Tô Giản đắc ý hướng về phía hai cô gái kia đưa tay ra làm động tác thắng lợi, sau đó ôm cánh tay của An Dĩ Trạch vui vẻ rời đi, mà vừa mới nãy mặt còn không có cảm xúc gì thì An Dĩ Trạch giờ đây vẻ mặt cũng nhu hòa mặc cho hắn trêu chọc người, hai người trai tài gái sắc ngọt ngào thắm thiết vô cùng, chỉ để lại hai cô gái mắt miệng há hốc đứng chết lặng trong gió.

Mà đợi trở lại quầy chuyên kinh doanh máy vi tính, Tô Giản rốt cục không kềm được vui vẻ ra mặt.

An Dĩ Trạch ánh mắt hiền hòa: “Chơi có vui không?”

“Rất vui!” Tô Giản tràn trề sức sống, “Lần sau có cơ hội như thế, chúng ta lại thử chơi một cái phiên bản khác, ví dụ như… Em nhào đến, nói mình mang thai, cầu xin anh cho dù có thích người đàn ông kia, cũng không cần phải ly hôn với em, thấy cái này thế nào?”

An Dĩ Trạch: “…”

Mua xong máy vi tính, trở lại trên xe, An Dĩ Trạch hỏi Tô Giản: “Còn muốn đi nơi nào không?”

“Đâu cũng được sao?”

“Ừ.”

“Ồ, ngày hôm nay hình như tâm trạng của anh rất tốt?”

“… Sau khi có cục cưng, chúng ta rất ít có cơ hội được đi riêng như vậy.”

“Nga, ” Tô Giản bừng tỉnh đại ngộ, “Hẹn hò a, chúng ta hình như là rất ít khi đi ra ngoài hẹn hò! Ngày hôm nay khí trời tốt, thích hợp cho việc này!”

An Dĩ Trạch ánh mắt trìu mến: “Có chỗ nào muốn đến hay không? Anh cùng em tới đó.”

“Để cho em suy nghĩ đã.” Tô Giản nâng cằm suy tư một lúc, “Được rồi, lần trước có người tới xem cục cưng, có đề cử qua một nhà hàng, chúng ta đến đó ăn cơm đi!”

“Được.”

Món ăn và cung cách phục vụ của Nhà hàng đều rất tốt, Tô Giản ăn rất thỏa mãn.

Lúc rời đi, Tô Giản vẫn như trước khoác lấy cánh tay An Dĩ Trạch: “Ai nha, ăn no muốn vỡ cả bụng.”

An Dĩ Trạch ôm hắn, ân cần nói: “Khó chịu lắm sao?”

Tô Giản: “Là đau cũng vui sướиɠ chứ.”

An Dĩ Trạch: “…”

Kỷ nghiên từ phía đối diện đi tới, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng của An Dĩ Trạch.

Cự ly rất gần, nếu ở hồi trước, dù đó là sợi tóc của nàng thổi qua, An Dĩ Trạch người toàn tâm toàn ý yêu nàng cũng nhất định có thể bắt được.

Nhưng hôm nay, nàng xuất hiện ở ngay bên cạnh hắn, hắn lại hoàn toàn không có chú ý tới nàng, bởi vì toàn bộ ánh mắt của hắn, đều rơi vào trên người cô gái ở bên cạnh đang tựa sát vào người hắn kia.

Kỷ nghiên bị ánh mắt dịu dàng trìu mến của An Dĩ Trạch làm đau nhói lòng.

Tô Giản ngẹo đầu dựa vào An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch nắm trọn hông của nàng, hai người thân mật rúc vào với nhau. Mỗi một khắc, Tô Giản vừa nói vừa ngưỡng mặt lên nhìn An Dĩ Trạch cười đến mặt mày xán lạn, mà An Dĩ Trạch cúi xuống nhìn hắn cũng mỉm cười, ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt từ trong ra ngoài lại lộ ra sự sung sướиɠ rõ ràng.

Kỷ nghiên đem hai tiếng “Tiểu trạch” vốn đã đến cửa miệng nuốt xuống.

Gần đây sự nghiệp và chuyện tình cảm của nàng cũng không quá vừa ý, hiện nay đang phải quay một bộ phim, bởi vì muốn mượn lần này đem sự nghiệp khởi sắc lại như trước, không khỏi tốn hao nhiều tâm trí và sức lực, Vì vậy mặc dù nàng trang điểm tinh xảo, nhưng cũng không giấu nổi vệt tiều tụy nhàn nhạt ở đuôi lông mày nơi khóe mắt.

Bất quá bởi vì là nơi công cộng, cho nên nàng đeo kính râm, nhìn sơ qua, trông nàng vẫn như trước tràn trề sức sống, hớp hồn người qua đường.

Trong phòng ăn đã có không ít người len lén hướng nàng nhìn lại, mà một số người đã nhận ra nàng thì vẻ mặt lại đang hưng phấn mà bàn bạc xem có nên đi qua xin chữ ký hay không.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng nhìn chăm chú vào người kia, nhưng người kia lại chưa từng có một tia ánh mắt rơi vào trên người nàng, mà cứ như vậy cùng với một cô gái khác đi chung với nhau, từ bên cạnh nàng không hề chú ý đi lướt qua bên người.

Kỷ nghiên cứng đờ, một khắc kia, nàng chợt nhớ tới chính mình đã từng hát qua một ca khúc cuối phim, bên trong có hai câu ca, không biết vì sao cứ như vậy đột ngột nảy lên ở trong lòng ——

Toàn thế giới yêu ta thì thế nào, hết lần này tới lần khác đều không có ánh mắt của chàng.

Chàng và nàng đi đến sông cạn đá mòn, để mình ta cô đơn trong hiu quạnh.

Người quản lý ở bên cạnh thấy nàng dừng bước lại, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, cũng nhận ra được: “Đó không phải là An tiên sinh sao?” Lập tức liền muốn tiến lên chào hỏi.

Kỷ nghiên giữ nàng lại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong một lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực, vội vã rời đi.

Hẹn hò một ngày đêm, Tâm trạng của Tô Giản thật tốt, gặt hái được cả vật chất lẫn tinh thần về đến nhà, Tô Giản trước tiên đem cục cưng ôm lấy: “Cục cưng, ngày hôm nay có nhớ ma ma hay không?”

Cục cưng quơ quơ cánh tay bé nhỏ, hiển nhiên thấy nàng cũng rất hưng phấn. Tô Giản nhìn thân hình nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo của cục cưng, trong lòng đã mềm nhũn, cảm thán một câu: “Gen của ta sao lại tốt như vậy?” Sau đó nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng múp của cục cưng nhẹ nhàng cắn một cái.

Cục cưng bị hắn cắn đến có chút không hiểu, mở to cặp mắt to tròn vô tội tựa hồ có điểm ủy khuất, nhưng lập tức lại hướng đến An Dĩ Trạch ở bên cạnh hắn đem vòng tay mở ra cầu mong được ôm một cái, cái miệng nhỏ nhắn vui sướиɠ kêu lên: “Ba! Ba!”

Tô Giản xấu xa đố kị, trừng mắt hướng về phía An Dĩ Trạch: “Rõ ràng là em sanh, tại sao phải học gọi anh trước cơ chứ!”

An Dĩ Trạch mỉm cười nói: “Cái này em phải hỏi cục cưng.” Nói rồi đem cục cưng ôm lấy, để sát vào gương mặt, cùng gò má của cục cưng cọ cọ một chút.

Tô Giản bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Theo như quy luật phát ra tiếng, bình thường điều không phải nên gọi ‘Mẹ mẹ’ trước sao? Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu thông suốt, dù sao hắn cùng nữ nhân khác bất đồng, coi như, chính mình cũng xem như là một nửa ba ba của cục cưng chứ? Cục cưng kêu “Ba ba”, cũng bằng với gọi hắn. Như thế cứ AQ mà suy nghĩ một chút, hắn lập tức lại vui vẻ trở lại. (AQ nhân vật chính trong AQ chính truyện, nổi tiếng vì phương pháp ‘thắng lợi tinh thần’. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng“.)

Lúc ăn cơm, Tô Giản chợt phát hiện An mẫu thay đổi một kiểu tóc mới. Tô Giản lại còn muốn bình luận hai câu, nhưng nghĩ đến tính tình của An mẫu, thì lại thay đổi chủ ý, tuỳ cơ ứng biến làm như không nhìn thấy.

Cơm nước xong, An mẫu vẻ mặt cao ngạo mà ngồi ở bên cạnh Tô Giản, thỉnh thoảng lấy tay đỡ đỡ tóc. Nhưng thấy biểu cảm trên mặt Tô Giản vẫn bình thường, từ đầu đến cuối không có chú ý tới kiểu tóc mới của bà, bà không khỏi tức giận, nhịn không được mở miệng, bắt đầu lôi kiểu tóc của Tô Giản ra chê bai: “Dù gì cũng là tam thiếu phu nhân của nhà họ An chúng ta, thế nào mà một chút trang điểm cũng không biết! Cả ngày tóc tai bù xù cứ giữ hình dáng như vậy, quả thực ném mặt mũi An gia nhà chúng ta!”

Tô Giản sờ sờ tóc của mình: “Con nghĩ nó hoàn hảo mà.” Tóc Tô muội tử vốn rất đẹp, vừa đen lại vừa thẳng, tóc thuôn dài hợp với khuôn mặt của Tô muội tử, kết hợp rất hoàn mỹ, ngay chính hắn cũng đều thích.

An mẫu mất hứng: “Tôi không thích! Cũng đã làm mẹ rồi, còn không biết chỉnh trang cho mình trưởng thành một chút hay sao! Ngày mai đi đổi ngay một kiểu tóc khác cho tôi!”

Tô Giản không nói gì. Dung ma ma cái này cũng đi quản thì có điểm hơi quá, ngay đến kiểu tóc cũng đều quản a!

Tô Giản vừa muốn mở miệng, liền nghe An Dĩ Trạch bỗng nhiên lên tiếng nói: “Mẹ, con thích cái kiểu tóc này của Giản Giản.”

An mẫu: “…”

Nhìn vẻ mặt An mẫu bị uất nghẹn đến ngột ngạt, Tô Giản cười thầm, bỗng nhiên nói: “Ai nha, mẹ mới đổi kiểu tóc mới sao?”

An mẫu liếc liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý hắn, nhưng vẻ mặt lại được xoa dịu đôi chút.

Tô Giản trong lòng biết Dung ma ma là đang nổi lên tính kiêu kỳ, con ngươi – xoay động, bỗng nhiên hướng An phụ hỏi: “Ba, mẹ đổi kiểu tóc mới nhìn đẹp mắt không?”

An phụ mỉm cười nhìn An mẫu: “Đẹp, dạng kiểu tóc gì tạo ở trên đầu mẹ con đều đẹp hết.”

Cao thủ a! Tô Giản cực kỳ bội phục, ở trong lòng yên lặng cho An phụ một ngón tay cái.

An mẫu quả nhiên bị lấy lòng, mắt tỏa sáng.

Tô Giản cười trộm, mở miệng nói: “Mẹ, cái đầm mẹ mặc ngày hôm nay thật là đẹp mắt!”

Trong mắt An mẫu rõ ràng có chút hài lòng, nhưng nét mặt lại như thường ngày mà kiêu ngạo kêu lên: “Thật sao?”

“Thực sự! Con xin thề với thố bánh bao soup canh điểm tâm, cái đầm mẹ mặc ngày hôm nay đặc biệt xứng với kiểu tóc mới của mẹ!”

“… Coi như con thật tinh mắt.”

Sau khi đợi Tô Giản và An Dĩ Trạch ôm cục cưng lên lầu, An mẫu gọi quản gia tới, dặn dò nói: “Bữa sáng ngày mai phải có bánh bao soup canh.”