Chương 13: Bình sữa 2

Bà Bạch cũng rất vui, cô ấy cùng chồng qua đây ở vài tháng, các người lớn bọn họ ở đây chịu khổ cũng không sao, nhưng cô ấy một mình chăm sóc con, thật khó khi tìm được một người bạn nhỏ chơi với con trai. Điều này tốt hơn nhiều so với những gì cô ấy mong đợi, khi nhìn sang Mễ Dương, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ yêu mến.

Bà Bạch có chút việc vào buổi trưa, vốn định bế con đi về, Trình Thanh làm người khôn khéo nên khuyên rằng: “Chị Lạc, trong doanh trại chỉ có hai chúng ta là vợ của quân nhân, chị bế về cũng là Tiểu Triệu trông dùm chị, nếu chị yên tâm thì chị để Lạc Xuyên ở chỗ em và bảo Tiểu Triệu cũng ở lại giúp đỡ, em chăm Dương Dương cũng là chăm, chăm thêm một bé cũng không tốn sức gì!”

Tiểu Triệu là lính cảnh vệ của Bạch chính ủy, mặc dù bình thường cũng có giúp đỡ, nhưng một người đàn ông chăm trẻ thì luôn khiến người ta hơi không yên tâm, bà Bạch cũng rất vui khi nghe Trình Thanh nói như vậy, hỏi: “Không cản trở em làm việc chứ?”

Trình Thanh cười ha hả nói: “Em có việc gì chứ, chỉ là nấu cơm cho cha của Mễ Dương, không cản trở!”

Bà Bạch mím môi cười và nói: “Vậy làm phiền em rồi.”

Bà Bạch để lính cảnh vệ ở lại đây giúp đỡ Trình Thanh cùng nhau chăm sóc các con, cô ấy tự đi trước và nói rằng sẽ trở lại vào buổi chiều.

Trình Thanh ở lại trải một tấm thảm nhỏ cho hai đứa nhóc, sau đó dùng gối vây quanh một vòng để chúng khỏi rơi ra ngoài, sau đó ngồi một bên bắt đầu đan áo len, cô ấy trông nhẹ nhõm thoải mái, thỉnh thoảng còn trêu đùa với bọn trẻ, thay vào đó là lính cảnh vệ Tiểu Triệu ở một bên mang túi đeo chéo hơi căng thẳng, canh chừng thời gian và hỏi: “Chị dâu, bọn trẻ có phải nên ăn chút trái cây nghiền nhuyễn không?”

Mễ Dương cũng hơi đói, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn mẹ mình.

Trình Thanh gật đầu rồi nói: “Được, tôi đi chuẩn bị cho bọn trẻ.”

Lính cảnh vệ nói: “Tôi có mang theo, tôi luôn mang theo chút đồ ăn vặt khi đi ra ngoài, hôm nay là táo.”

Trình Thanh nói: “Vậy được, cậu chăm sóc bọn trẻ một chút, tôi vừa hay phải đi pha sữa bột cho Dương Dương.”

Lính cảnh vệ đồng ý rồi từ trong túi đeo chéo lấy ra một cái yếm màu vàng nhạt cho bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đeo vào, đoán chừng cậu chủ nhỏ cũng biết đeo vào là có đồ ăn nên ngoan ngoãn ngồi đó, đặt hai tay mũm mĩm lên chiếc bụng nhỏ, đảo đôi mắt to long lanh về phía lính cảnh vệ, sau khi nhìn thấy lính cảnh vệ lấy hộp cơm hoạt hình của mình ra thì đôi mắt lại sáng lên vài phần, vươn tay ra rồi lại vỗ bụng mình: “Ê a!”

Bên trong hộp cơm nhỏ là một quả táo và một cái muỗng nhỏ, sau khi cắt đôi thì lính cảnh vệ muốn cho Mễ Dương ăn một ít, nhưng Trình Thanh mỉm cười từ chối, lắc bình sữa trong tay và nói: “Không cần đâu, Dương Dương không thể ăn quá nhiều, bé nó ăn cái này.”

Lính cảnh vệ bắt đầu cho cậu chủ tiểu Bạch ăn trái cây nghiền nhuyễn, đưa một muỗng qua đó thì lập tức bị cậu chủ nhỏ há mồm chờ đợi đút ăn ăn nhóm nhém. Đứa bé ăn quá ngon miệng, hai mắt nheo lại, sau khi ăn một ít trái cây nghiền nhuyễn thì bé còn cầm một miếng táo đã cắt sẵn ôm trước cái yếm và gặm say sưa ngon lành.

Mễ Dương ở bên khác cũng đang đợi bữa ăn thêm của mình.

Cậu thường ngày là uống sữa bột, lúc này đang chờ Trình Thanh pha xong và khẽ kiểm tra nhiệt độ trên mu bàn tay thì mới chậm rãi uống lấy. Sau khi ăn vài ngụm và không thấy đói lắm thì Mễ Dương bắt đầu lơ đãng vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn tuyết rơi đêm qua đã ngừng, nhưng thứ màu xanh duy nhất được một màu bạc bao phủ ở bên ngoài có thể chính là vài cây thông có tuyết rơi dày đặc trên cành, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy lạnh dữ dội rồi.