Chương 20: Năm mới tốt lành 1

Mặc dù trong phòng đã có chuẩn bị cho việc tắm rửa nhưng cũng có rất nhiều nước tràn ra, sau khi Trình Thanh và bà Bạch mặc quần áo cho hai đứa thì bắt đầu quét dọn.

Bây giờ Mễ Dương đã biết lật rồi, ngã trên chiếc chăn bông mềm mại rồi bắt đầu uốn éo người.

Thấy vậy, Trình Thanh mỉm cười và bế cục bột uốn éo người trong chăn bông lên, đặt ra bên ngoài để cậu ngồi cùng với bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, còn chọc vào đầu mũi của Mễ Dương và nói: “Bé tinh nghịch, lại chui vào chăn bông rồi, ngoan ngoãn ở đây chơi với anh đi, không được quậy phá biết không?”

Mễ Dương chính là muốn trốn đi mà.

Cậu chủ tiểu Bạch trong khoảng thời gian này ngoài việc mυ"ŧ mặt thì còn thích ôm lấy cậu và gặm khi vui vẻ, hiếm khi hôm nay tắm rửa và thay quần áo mới, Mễ Dương không muốn mặt lại dính đầy nước bọt.

Đợi đến khi người lớn không chú ý thì Mễ Dương lại bắt đầu trở mình, còn tính toán góc độ và khó khăn lắm mới cách xa được chút, nhưng ngay khi bên cậu khẽ nhúc nhích thì lập tức thu hút sự chú ý của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, trước tiên là nhìn chằm chằm một hồi, khi nhìn thấy chỗ Mễ Dương nằm ngửa cách mình một mét có cái bụng nhỏ phập phồng thì đôi mắt sáng lên và “a” một tiếng, ngồi dậy bò lên một bước, vươn tay kéo lấy cái chân nhỏ của Mễ Dương.

Mễ Dương nằm ở đó uốn éo nửa ngày cũng không thoát ra được, sức lực sắp cạn kiệt rồi, đảo mắt một cái và nảy ra ý hay, dứt khoát dùng chân đạp vào mặt của bé.

Em bé không có bao nhiêu sức lực, cú đá cũng chỉ giống như cọ vào má vậy, Bạch Lạc Xuyên lúc là em bé nhíu mày, miệng chóp chép, hai cánh tay như ngó sen non lập tức ôm lấy bàn chân nhỏ của Mễ Dương mà gặm nhấm.

Mễ Dương - người vừa tắm xong vẫn chưa kịp đi tất nhỏ: “!”

Mê Dương muốn giãy dụa cũng vô ích, chỉ có thể dùng chiêu oa oa khóc lớn để gọi người lớn.

Bà Bạch bước vào nhìn thấy vậy thì cười nói: “Chao ôi, hai ngày nay chị chính là thấy Lạc Xuyên cứ ôm lấy chân mình mà ăn nên mới cho bé mặc quần ống, sao mới rời mắt một lát đã ôm và ăn chân của Dương Dương rồi!”

Trình Thanh bước vào nhìn thấy dáng vẻ con trai đang đưa tay về phía mình với đôi mắt ngấn lệ thì cô ấy cũng bật cười.

Bà Bạch sợ con trai mình bắt nạt bạn nhỏ Mễ Dương nên đã lấy gối đặt ở giữa tách chúng ra, nhưng chẳng mấy chốc thì hai đứa nhỏ lại quấn lấy nhau. Không còn cách nào khác, Mễ Dương thấy rất khó chịu khi mãi nằm ở đó, nên muốn trở mình di chuyển, cậu chủ tiểu Bạch cũng như vậy, nhưng không gian bị bao vây chỉ lớn như vậy, không bao lâu thì hai đứa đã bò đến một nơi thắng lợi gặp nhau.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã học được rất nhiều thứ, ăn tay đá chân, còn biết dùng một ít từ đơn đơn giản để thể hiện cảm xúc của mình, điều đơn giản nhất chính là bây giờ bé đã có thể phân biệt rõ ràng đồ chơi mình thích, gặp được thứ mình thích thì cười toe toét, còn thứ không thích thì dù đặt ở bên người cũng thờ ơ, không thèm để ý.

Điều bé thích nhất bây giờ chính là Mễ Dương, mỗi khi ra ngoài đến nhà Mễ Dương hoặc Trình Thanh bế Mễ Dương đến thì bé cũng rất phấn khích, bây giờ bé cũng rất vui khi đã tắm rửa xong và cùng Mễ Dương nằm trên chiếc giường nhỏ, bé giống như một chó con đuổi theo động tác vậy, ngay khi Mễ Dương cử động thì bé lập tức ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to sáng lấp lánh tò mò chuyển động theo Mễ Dương, khi Mễ Dương phát ra âm thanh thì bé cũng sẽ vui vẻ vỗ tay gọi “ê a”, giọng trẻ con rất thú vị.

Mễ Dương “a” một tiếng với bé, bên kia lập tức vỗ tay phấn khích, rất ủng hộ.

Bản thân Mễ Dương cũng rất vui.

Ngoài việc thỉnh thoảng hơi khó chịu vì mọc răng ra thì trong cơ thể nhỏ bé của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên tràn đầy sức sống vô hạn.

Đôi khi Mễ Dương cũng muốn so tài với bé thử xem, nhưng sau khi thử vài lần liên tiếp thì Mễ Dương đã bắt đầu buồn ngủ gật gà gật gù trong vòng chưa tới hai tiếng đồng hồ, còn bên phía cậu chủ tiểu Bạch vẫn đang cố gắng lăn quả bóng nhỏ qua cho cậu chơi! Chỉ xét từ cơ thể khi là em bé thì Mễ Dương cảm thấy mình đã thua rồi, thể lực của người này sao lại tốt như vậy chứ? Sạc pin bằng năng lượng mặt trời sao?

Sau khi tắm xong, Mễ Dương chơi đến cạn kiệt sức lực và mê man chìm vào giấc ngủ, thậm chí cậu cũng được mẹ bế về nhà khi còn đang ngủ, không hề hay biết gì cả.

Đợi đến khi hai mươi chín tháng chạp, trong bộ đội đã là một mảng đỏ rực, vui mừng hớn hở.