Chương 32: Trấn Sơn Hải 1

Mấy ngày ở trấn Sơn Hải của Mễ Dương rất là vui vẻ.

Dì hai Trình Xuân của cậu đính hôn, cho nên trong nhà người đến người đi vô cùng náo nhiệt, trong đó người dượng hai tương lai của cậu là ân cần nhất, mỗi ngày chạy tới đây nếu không phải tặng quà thì cũng là tặng trái cây gì đó, giống như chỉ hận không thể vừa tan tầm là đã ngồi xe vọt tới nhà họ Trình để điểm danh.

Trình Như - cô ba nhà họ Trình là đanh đá nhất, cô ấy thường xuyên đứng ở cửa trêu ghẹo anh ấy vài câu: "Ôi chao, vị kỹ sư tài giỏi đây mới sang tặng con cá trích vào buổi trưa mà, sao buổi tối lại tới nữa rồi?”

Người anh rể mới vừa đính hôn này là một vị kỹ sư mới vừa tốt nghiệp đại học được phân phối lại đây, đi làm ở Du Kiến, lúc này mặt mũi anh ấy đỏ bừng, chỉ biết đứng ở cửa đỡ đỡ mắt kính trên mũi, quả thật là ở lại không được mà đi cũng không xong.

Mễ Dương được Trình Xuân ôm tới, cô ấy dùng một tay dúi cậu vào lòng của Trình Như, một tay khác thì chọt chọt chóp mũi của em gái nhà mình: “Trong cái nhà này chỉ có mỗi em là xấu bụng nhất đấy, mau đi đi, quả sung ở sân sau chín rồi, mẹ bảo em dắt Dương Dương qua hái một ít về ăn.”

Cô ấy vừa mở miệng, chàng trai ngoài cửa cũng như được nhắc nhở, thế là vội vàng đưa giỏ đồ ăn vặt trong tay sang, nói: “Nghe Trình Xuân nói chị cả về nhà, đây là một ít bánh quy sữa bổ sung canxi mà anh mua cho bé nó ăn.”

Pha lấy lòng này rất thành công, Trình Như cười hì hì nhận lấy, cũng không làm khó anh ấy nữa: “Cảm ơn anh nha anh rể!”

Thấy xưng hô đã thay đổi, người đứng ngoài cửa cũng nhếch miệng cười theo.

Mễ Dương ghé vào trên vai dì ba quay đầu lại xem, đôi nam nữ trẻ tuổi đó, một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, mặt cả hai đều đỏ bừng, ấy thế mà đôi mắt lấp lánh lại vẫn thẹn thùng nhìn về phía đối phương. Mễ Dương nhớ rõ tương lai trong nhà dượng hai cũng giúp đỡ Trình Xuân tìm được việc làm, sau này khi dượng hai lên làm kỹ sư trưởng còn được phát cho hai căn nhà lớn. Hai vợ chồng già sau khi về hưu mỗi ngày luôn thích chụp ảnh, hôm thì hoa cỏ hôm thì chim chóc gì đó, tháng ngày về già cũng không tồi.

Trình Như ôm cậu đi hái quả sung, sau đó lại rửa sạch sẽ đặt ở trên mâm đút cậu ăn, kế đến lại xé một túi bánh quy cho cậu.

Mễ Dương nhìn thoáng qua vỏ ngoài, là bánh quy sữa canxi của Thanh Viện, nhãn hiệu này quá quen thuộc, khi còn nhỏ cậu thường xuyên bị bệnh, bà ngoại cũng không tìm được thứ gì tốt cho cậu ăn, thế là cứ hay mua một ít bánh quy này xong ngâm với sữa bột đã pha rồi dỗ cậu ăn nhiều một ít.

Mễ Dương cầm một miếng gặm từng chút, nheo đôi mắt lại tỉ mỉ hưởng thụ hương vị của hơn hai mươi năm trước, dường như nó không hề thay đổi so với trong trí nhớ của cậu.

Thấy cậu thích ăn như thế, Trình Như cũng hí hửng dùng túi nhỏ đóng gói hết lại cho cậu, thế là chờ đến khi Mễ Dương được đưa về, trong túi nhỏ đã đầy ắp đồ ăn vặt, nào là sơn tra cuộn, quả sung, kẹo hạnh nhân, còn có cả bánh quy sữa bổ sung canxi nữa.

Khi về đây Mễ Dương ở chung với bà ngoại, nhà cũ của bọn họ ở trong trấn gần giống với dạng tứ hợp viện, ở giữa là một cái giếng trời, bốn phía chính là nhà ở ghép lại, phòng trung gian là nơi của bà cụ ở, cũng là phòng rộng và đón nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Khi Mễ Dương trở về cũng là lúc mẹ cậu đang nói chuyện với bà cụ, thấy cậu tiến vào, bà cụ lập tức vẫy tay cười nói: “Dương Dương của bà tới rồi đó à, mau lại đây cho bà ngoại nhìn cháu một cái nào!”

Mễ Dương cởi giày nhỏ, chỉ mặc vớ chạy tới ôm chặt bà cụ, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ bà ấy, hô to: “Cháu chào bà ngoại a!”