Chương 41: Phá lấu 1

Trình Thanh dẫn bà cụ Trình về nhà, vừa đi vừa chỉ xung quanh: “Mẹ nhìn này, đây là quán cơm, đi thêm một đoạn nữa thì là một công viên nhỏ, bên trong đó còn có hòn non bộ cơ. Sau đó đi qua đường xe chạy thì tới nhà trẻ của Dương Dương rồi đó ạ.”

Bà cụ Trình hỏi: “Lớn như thế kia liệu có an toàn không?”

Trình Thanh cười nói: “An toàn lắm ạ, mỗi cửa trạm gác đều có chiến sĩ trực ở đó. Hơn nữa ngày nào con cũng đưa đón Dương Dương mà, mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ. Hơn nữa Dương Dương thông minh lắm. Đi học nhà trẻ tận ba năm rồi mà chưa từng đi lạc theo ai bao giờ đâu ạ. Hôm nay nghe mẹ nói như thế con còn tưởng là nghe lầm rồi cơ. Ai nhờ thằng bé nhìn thấy mẹ… Ở nhà cũng chưa cho nhóc ấy thấy hình mẹ lần nào. Lại còn nhận ra được cả bà ngoại nữa.”

Bà cụ Trình cười tươi như hoa, không nhịn được mà cứ xoa xoa mặt của Mễ Dương, lại dắt tay cậu, nói: “Ngoan nhé, bà ngoại mang cho con nhiều đồ ăn ngon lắm, về đến nhà rồi cho con ăn nhé.”

Trình Thanh cố ý nói: “Mẹ, mẹ chỉ nhớ cháu trai thôi, con thì sao?”

Bà cục Trình vui vẻ: “Con cũng làm mẹ người ta rồi, sao lại còn tranh giành với đứa con nít thế này?”

Trình Thanh cười nói: “Thế thì cũng phải xem xem người trước mặt là ai nữa nha. Mẹ ruột của con tới, con còn không được tranh sao ạ?”

Bà cụ Trình nói: “Được, được, cả hai người ai mẹ cũng quý cũng chiều.”

Về đến nhà, Trình Thanh tìm bộ quần áo cho bà cụ Trình thay, nhanh nhảu giặt luôn bộ đồ của bà, vừa luôn tay làm việc nhà vừa nói chuyện phiếm với bà cụ. Bà cụ muốn giúp đỡ cô ấy ít việc thì cũng bị Trình Thanh đẩy sang một bên, cô ấy nói với bà: “Mẹ cứ chơi với Dương Dương đi, cho thằng bé xem mấy món đồ mẹ mang tới ấy.”

Mễ Dương liền dắt tay bà ngoại để bà ngồi lên chiếc ghế salon mềm mại trong nhà, vỗ vỗ tay vịn nói: “Bà ngoại nhìn này, cái này bằng tiền lương tiết kiệm cả năm của bố con đó. Bà ngồi thử mà xem, ghế salon này mềm mại lắm, cái này còn có thể vén lên, bên dưới có thể để được đồ vào trong. Sách của bố con để hết ở trong này đó ạ.”

Mễ Trạch Hải thi đỗ trường quân đội xong cũng không chịu vứt đống sách kia đi, nhất là quyển lý luận quân sự bằng bìa da màu đỏ cứng rắn kia, bọc lại như là bọc của quý. Nhà cũng chẳng có mấy đồ. Nơi duy nhất có thể cất đồ cũng chỉ có mỗi chỗ này, để bên trong rất là tốt.

Bà cụ Trình ngồi trên ghế salon, nhìn bạn nhỏ Mễ Dương cứ như là người lớn lật đật đi rót nước cho mình. Tầm mắt không nhịn được mà quan sát cậu nhóc cầm khay trà đặt lên bàn uống trà nho nhỏ được sơn đen, đã lau sáng bóng. Nhưng vì đã dùng thời gian dài nên bốn cái chân của bàn uống trà đều loang lổ vết tróc sơn, lộ ra màu gỗ bên trong.

Bà cụ Trình vừa uống nước, vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

Trình Thanh lau tay đi tới, thấy tầm mắt mẹ cứ nhìn chằm chằm vào bàn trà liền nói: “Mẹ, nói ra thì mẹ đừng cười con chứ cái bàn trà nhỏ cũ kỹ này là bố của Mễ Dương đổi được ở chợ đồ cũ, dùng tạm mấy năm. Mễ Dương sắp học tiểu học luôn rồi, chi phí phát sinh thêm cũng nhiều nên tụi con muốn tiết kiệm chút tiền ấy mà.”

Bà Trình nghe mà đau hết cả lòng, bà thở dài rồi nói: “Vốn tưởng nhà con là ổn định nhất, giờ so con với mấy đứa em con thì chúng nó còn đầy đủ hơn con nhiều. Hồi Trình Xuân kết hôn còn có cái máy giặt. Con còn phải giặt quần áo bằng tay.”

Trình Thanh cười nói: “Không sao đâu mẹ ơi. Giặt tay còn sạch hơn nhiều mà.”

Bà cụ Trình xoa đầu cô con gái lớn, mắt ầng ậc nước. Trình Thanh còn an ủi ngược lại bà: “Người ta đều là quân nhân nghèo. Nếu đã chọn lấy quân nhân thì chẳng mong cuộc sống làm phu nhân sang quý. Bây giờ, bố của Mễ Dương đã được thăng cấp. Chờ sau này lý lịch tốt hơn thì đổi sang nghề nhẹ nhàng hơn.”

Bà cụ Trình gật đầu nói: “Nếu các con đã có hoạch định cả rồi thì tốt. Cần giúp chuyện gì thì cứ mở miệng. Chỗ mẹ có chút tiền, nếu cần dùng thì con cứ cầm lấy trước đi.”

Trình Thanh lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chỗ con vẫn còn chút tiền. Mẹ không cần để ý đâu.”

Mấy năm nay tiền lương của quân nhân không quá cao. Trình Thanh chỉ là người thân tòng quân. Tuy nói có công việc đàng hoàng đâu vào đấy nhưng cũng chỉ là y tá trong bệnh viện. Mới công tác có một tới hai năm, mức lương chỉ eo hẹp trong khoảng một trăm nhân dân tệ. Nói là tiết kiệm thì quả thực là tiết kiệm từng chân răng kẽ tóc để cả nhà có cái ăn cái mặc.

Bà cụ Trình hỏi tiếp: “Thế giờ con còn làm trong bệnh viện chứ?”

Trình Thanh nói: “Dạ đúng, sắp thi y tá rồi ạ. Mấy tháng nữa là thi rồi, giờ con đang học để chuẩn bị dần dần.”

Bà cụ Trình vội vàng nói: “Vậy chuyện trong nhà con đừng quan tâm tới nữa. Mấy nay mẹ ở đây rồi thì con cứ đọc sách ôn tập đi, chuyện nhà để mẹ làm cho.”

Mễ Dương cũng nhớ mùi vị đồ ăn bà làm, cạ cạ vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại ơi, con muốn ăn món… trên tivi có chiếu món kho gì đó ngọt ngọt đắng đắng, cái loại mà cần có thật nhiều đường ấy ạ.” Cậu nói ngắt nửa câu, suýt chút nữa là nói lỡ miệng rồi.

Bà cụ Trình ôm cậu cái, cười ha hả: “Được thôi.”