Chương 50: Bánh tiêu 1

Bà Bạch tìm được con trai nhưng tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cô ấy bước qua hỏi bé: “Lạc Xuyên, sao hôm nay không đến trường?”

Bạch Lạc Xuyên cúi đầu chơi máy chơi game, nói: “Không muốn đi.”

Bà Bạch lấy đi máy chơi game trên tay bé, ép bé nhìn thẳng vào mình, nói: “Đây không phải chuyện con có muốn hay không, trường học là nơi bắt buộc phải đi, con về mà không báo với thầy cô trong trường hay người nhà tiếng nào thì tức là trốn học, biết không?”

Bạch Lạc Xuyên không kiềm được mà cãi lại: “Do mẹ gạt con trước chứ bộ!”

Bà Bạch nói: “Mẹ gạt con cái gì?”

Bạch Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn cô ấy, tức giận nói: “Mẹ gạt con rằng Dương Dương cũng sẽ đi học, còn nói cậu ấy chung lớp với con! Con đi xem rồi, hoàn toàn không có, về hỏi thì cậu ấy nói năm nay không đi học!”

Bà Bạch sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mễ Dương, hỏi: “Dương Dương năm nay không đi học tiểu học sao?”

Mễ Dương lắc đầu, nói: “Ngày sinh của con nhỏ nên giáo viên không nhận.”

Bà Bạch bật cười nói: “Tại dì, hôm đó nhìn thấy mẹ của con dẫn con đến trường, còn tưởng chính là làm thủ tục nhập học nên cũng không hỏi nhiều. Như vậy đi, dì chào hỏi với bên trường học để con học sớm một năm được không?”

Mễ Dương hai mắt sáng rực lên, nói: “Thật không, vậy thật sự cám ơn dì nhiều!”

Bà Bạch thấy cũng sắp trưa rồi nên dứt khoát ngồi ở nhà Mễ Dương chờ một hồi, đợi Trình Thanh về để bàn bạc với cô ấy, Trình Thanh đương nhiên là rất mừng rỡ và liên tục nói cám ơn. Bà Bạch hỏi cô ấy một số thông tin, sau đó ngay lập tức gọi điện thông báo một tiếng với bên nhà trường, nhà họ Bạch quen biết rộng, cô ấy vừa tự giới thiệu thì bên kia lập tức nhanh chóng đồng ý, nhận thêm một đứa trẻ thôi mà, dù sao năm nào cũng sẽ có vài học sinh chuyển trường, chuyện nhỏ.

“Cũng không phải chúng tôi muốn làm khó mọi người, nhưng do có một số bé còn quá nhỏ, dù tới học cũng không thể theo kịp tiến độ các bạn khác, hơn nữa ngày nào cũng khóc lóc ầm ĩ, các giáo viên cũng mệt theo. Vì vậy nhà trường mới quyết định tổ chức một lớp vỡ lòng, để những bé nhỏ tuổi đó chờ thêm một chút, sau khi hiểu chuyện thì lại đến học, chúng tôi cũng dễ quản lý.” Hiệu trưởng cười ha hả nói: “Nhưng nếu cô đã bảo đảm như vậy thì chúng tôi cũng tin đây là một đứa trẻ nghe lời, cứ đưa em ấy tới học đi!”

Bà Bạch mỉm cười cảm ơn hiệu trưởng, sau đó giương mắt nhìn con trai mình đang trông mong nhìn qua, lửa giận phập phồng trong lòng lập tức dịu xuống, vừa đưa tay chọc vào trán con trai, vừa nhẹ giọng hỏi: “Hai đứa trẻ nhà chúng tôi lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến giờ chưa từng xa nhau, ông xem liệu có thể sắp xếp chúng vào cùng một lớp được không? Như vậy cũng tiện cho bọn trẻ giúp đỡ lẫn nhau.”

Đầu dây bên kia đồng ý ngay lập tức.

Lúc này cậu chủ Bạch mới cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cũng không cần máy chơi game nữa. Bé vội nhấc đôi chân nhỏ chạy qua đó, nắm lấy tay của bà Bạch và gọi “mẹ ơi”.

Bà Bạch chỉ vào trán của bé, trên mặt không còn căng thẳng nữa và cũng bật cười, nói: “Được rồi, ông tổ của mẹ ơi, bây giờ con thấy mãn nguyệt rồi đúng không? Lát nhớ về nhà với mẹ, chiều nay còn phải đi học đấy.”

Bạch Lạc Xuyên hỏi: “Vậy Mễ Dương thì sao?”

Bà Bạch nói: “Chiều nay dì Trình của con đi làm thủ tục nhập học, Dương Dương sẽ đến đó vào ngày mai.”

Bạch Lạc Xuyên vui mừng nói: “Vậy con cũng không đến trường nữa, con đợi ngày mai cậu ấy đi thì mới cùng cậu ấy đến đó!”

Bà Bạch dỗ dành bé: “Không được, hôm nay con phải đến trường. Con xem này, con đến trước một ngày để làm quen, thế là ngày mai con có thể giúp đỡ Dương Dương đi học, đúng không?”

Trình Thanh cũng ở một bên nói giúp: “Đúng đúng, Lạc Xuyên đến trường đi, Dương Dương còn chưa từng thăm quan trường lần nào đâu. Chiều này con đi học thì nhớ kỹ lớp ở đâu, ngày mai nếu Dương Dương không nhớ đường, con giúp dì dẫn em ấy vào lớp nhé, con là anh thì phải chăm sóc em trai đấy.”